Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
Tiêu Hào đang suy nghĩ, giải quyết chuyện truy sát của Hồn Điện này như thế nào.
Nếu như sát thủ được phải tới lần này không phải là Tử Thanh, vậy thì chuyện đã dễ làm hơn nhiều rồi.
Bây giờ, Tiêu Hào phải nghĩ biện pháp khác.
“Đúng rồi, anh thần y, tướng mạo của anh và trước đây sao có thể biến hóa lớn như vậy?”
“Còn nữa, Tiêu Hào là tên giả của anh, hay là tên thật vậy?”
Tiêu Hào giải thích: “Trước đây khi đi thủ đô Võ Thần, không thể bại lộ dáng vẻ bên ngoài của anh, tên cũng không thể nói cho bất kỳ người nào khác.”
“Sau này, anh sẽ là Tiêu Hào của em."
“Nhớ kỹ, không được nói cho bất kỳ ai về thực lực cũng như thân phận thần y của anh”
“Biết không?”
Tử Thanh cười hì hì nói: “Em rất nghe lời, anh Tiêu Hào cứ yên tâm đi, em sẽ giữ kín miệng”
“Anh Tiêu Hào, nói cho em biết, hai năm này anh bận rộn chuyện gì vậy, anh tới núi Bàn Long, là muốn làm chuyện gì sao?”
Những chuyện này, Tiêu Hào nói cho Tử Thanh một cách đơn giản.
Tử Thanh sau khi nghe xong, đối với những chuyện này không có bao nhiêu hứng thú, nói: “Anh Tiêu Hào, đã trễ thế này rồi, có phải hay không chúng ta nên đi ngủ.”
“Em muốn ôm anh ngủ.”
Ba năm trước đây, Tử Thanh chỉ là một cô nhóc mười ba tuổi, suốt ngày quấn lấy Tiêu Hào.
Tử Thanh của hiện tại, mười sáu tuổi.
Tiêu Hào tuyệt đối không thể ôm Tử Thanh ngủ.
“Tử Thanh, bây giờ em vẫn chưa thể ngủ, anh giao cho em một nhiệm vụ, em phải làm xong chuyện này.”
Tử Thanh là một đứa bé thông minh.
“Có phải chuyện giải quyết Hồn Điện hay không?”
“Anh Tiêu Hào, nếu em đã tìm được anh rồi, em không muốn làm sát thủ, em muốn đi theo anh Tiêu Hào.”
“Người của Hồn Điện vô cùng chăm sóc em, em muốn đi thì đi, muốn ở lại cứ ở lại, hoàn toàn tự do, lúc gia nhập Hồn Điện, em liền nói ra yêu cầu này, bọn họ đã đồng ý rồi.” Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
“Cho nên, lúc nào trở về em chào hỏi họ một tiếng là được."
Tiêu Hào không hiểu, người của Hồn Điện lúc nào dễ nói chuyện như vậy?
Quy tắc của Hồn Điện, cho dù là điện chủ tới cũng không thể thay đổi, lại vì Tử Thanh mà thay đổi?
Tử Thanh mười sáu tuổi, bản lĩnh rất cao cường.
Nhỏ tuổi, tư chất nghịch thiên, người của Hồn Điện tự nhiên sẽ phá lệ chiếu cổ, nhưng Tiêu Hào luôn cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy.
“Tử Thanh, anh giao cho em một chuyện”
“Sau khi em trở về phục mệnh, nói cho người của Hồn Điện, em giết chết anh rồi.”
“Sau đó, em đợi ở Hồn Điện, sau khi anh nghĩ ra biện pháp, thì sẽ đi tới đó đón em.”
Tiêu Hào có kế hoạch, sau khi giải quyết chuyện của Châu chủ trước, sẽ đi giải quyết chuyện của Hồn Điện.
Chỉ cần Tử Thanh giả truyền tin tức, Châu chủ sau khi biết Tiêu Hào đã chết, nhất định sẽ lộ ra cái đuôi hồ lỵ.
Đến lúc đó, Tiêu Hào liền có thể ở Linh Trì há miệng chờ sung rụng.
Tử Thanh không chút do dự, miệng liền đáp ứng.
“Thế nhưng, anh Tiêu Hào, sát thủ giao nhiệm vụ, nhất định phải chứng minh chứng cớ mục tiêu đã tử vong
“Em tay không mà về, thì sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.”
Tiêu Hào cười nói: “Em trực tiếp đi giao nhiệm vụ, em nói cho bọn họ biết, em đồng ý lấy tên họ ra bảo đảm, mục tiêu đã giết chết, bọn họ sẽ tin.”
Bởi vì có mục tiêu, người thuê muốn giết người bằng thuốc độc, không nên phá hư hiện trường, thậm chí, có người đem thi thể mang tới nơi nào đó, ngụy tạo hiện trường.
Cho nên, rất nhiều nhiệm vụ, cũng không cần mang thi thể và chứng minh trở về giao nộp.
Lấy mạng bảo đảm cho kết quả nhiệm vụ, Hồn Điện tự nhiên sẽ tin, chuyện này chỉ là một trong những quy tắc của Hồn Điện mà thôi.
Nếu mục tiêu không chết, Hồn Điện đó sẽ xử lý sát thủ nói dối.
Tử Thanh căn bản không sợ, cô tin tưởng Tiêu Hào sắp xếp như vậy, tự nhiên có biện pháp giải quyết những chuyện còn lại.
Ở trong mắt Tử Thanh, Tiêu Hào không gì làm không được .
“Anh Tiêu Hào, đã trễ thế này, tối nay anh ngủ cùng em, sáng sớm ngày mai em xuống núi làm nhiệm vụ lần nữa.”
Thật vất vả Tử Thanh mới tìm được Tiêu Hào, bây giờ không muốn rời đi.
Tiêu Hào cũng muốn buổi tối ở cùng Tử Thanh lâu một chút, nhưng bây giờ chính sự quan trọng.
Từ nơi này xuống núi, còn phải giao nhiệm vụ, cần thời gian hơn một ngày.
Sát thủ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trong ba ngày, nếu không lúc Tử Thanh quay lại báo cáo, nhiệm vụ vượt quá thời gian, cũng coi như thất bại.
Sát thủ Hồn Điện, nhiệm vụ thất bại, sát thủ sẽ phải chịu trừng phạt rất lớn.
Tối hôm qua tên sát thủ mà Tiêu Hào đã giết kia, đầu lưỡi bị cắt, nhất định là nhiệm vụ trước kia thất bại bị trừng phạt.
Tiêu Hào giải thích, nói: “Đi đi, sau này thời gian còn nhiều mà.”
Tử Thanh là một đứa bé hiểu chuyện, quyến luyến không thôi nhìn Tiêu Hào, đột nhiên, nhẹ nhàng mổ một phát lên mặt Tiêu Hào, hôn Tiêu Hào một cái.
“Anh Tiêu Hào, em đi đây!” Tử Thanh ôm Thanh Vũ, xông thật nhanh về phía bóng tối xa xa .
Tiêu Hào sờ mình gương mặt, cười khổ, cô nhóc này...
Tử Thanh mới vừa đi, cách đó không xa một người bước ra từ trong bóng tối, là Ninh Khinh Vân.
“Anh không lo lắng tình nhân nhỏ của anh xảy ra chuyện gì sao?” Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
Trong lời nó của Ninh Khinh Vân có chút ghen tuông.
Cô không biết Tử Thanh, không biết Tiêu Hào ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trên người Tử Thanh có miếng ngọc bội mà Tiêu Hào đưa từ ba năm trước, có lực lượng gấp ba lần Đế Vương, ngọc bội vẫn còn ở trên người cô, chưa từng dùng qua.
Ai dám động tới Tử Thanh, ngọc bội sẽ phát động lực lượng, bất kỳ người nào, cũng sẽ tan thành mây khói.
Sau khi Tiêu Hào nói rõ, vẻ ghen tuông trên mặt Ninh Khinh Vân càng đậm.
“Tiêu Hào, mấy năm này, ở bên ngoài anh có biết bao nhiêu người phụ nữ?"
Tiêu Hào vẫn luôn biết tâm ý của Ninh Khinh Vân, nhưng mà, ngay cả một cô nhóc cũng ăn giấm được, đây còn là Ma Đế đầy quyết đoán sao?
Ma Đế lợi hại hơn nữa, cũng là phụ nữ.
Bất kỳ một người phụ nữ lớn mạnh nào, đều có người đàn ông mà các cô thầm mến.
Là phụ nữ, thì cũng sẽ ghen, đều có một mặt tùy hứng và thích cố tình gây sự.
Người phụ nữ bề ngoài càng mạnh mẽ, tính cách càng kiên cường, nội tâm thật ra rất mềm mại.
“Cô hỏi tôi ở bên ngoài biết bao nhiều phụ nữ sao? Tôi phải tính một lần: “Tiêu Hào nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ít nhất có năm sáu chục người.”
“Hơn nữa, mỗi một người quan hệ tốt vô cùng”
Ninh Khinh Vân biết Tiêu Hào cố ý nói như vậy, cô bị chọc tức muốn giậm chân.
Sau khi cùng Tiêu Hào tách ra Tử Thanh một đường chạy như điên, có Thanh Vũ bầu bạn, trên đường cũng không cô đơn.
“Thanh Vũ, sau này không nên ở trước mặt anh Tiêu Hào nói những thứ kia nữa.”
“Ở trước mặt anh Tiêu Hào, em phải làm một cục cưng ngoan ngoãn, biết không?"
“Nếu như em nói bậy nói bạ nữa, em sẽ không xong với chị đâu.”
Thanh Vũ gật đầu không ngừng, những gì Tử Thanh giao phó, Thanh Vũ đồng ý toàn bộ.
Nhưng mà, trong lòng Thanh Vũ lại không nghĩ như vậy.