Vì để khống chế Tử Thanh, Lý Tuấn Sinh đem thân phận sát thủ số một trăm bốn mươi của mình giao cho Tử Thanh.
Kế hoạch của bọn họ chính là khống chế Tử Thanh để cô trở nên ngoan ngoãn, từng bước một khiến cho Tử Thanh nghe lời bọn họ, càng lún càng sâu.
Không lâu sau đó, Tử Thanh đã dùng hết tiền tài trên người rồi, việc tìm Tiêu Hào đi đến đâu cũng gặp phải trở ngại. Tử Thanh tìm đến ông Từ nhờ giúp đỡ, bởi vì Tử Thanh ở nơi xa lạ này chỉ quen biết mỗi ông Từ.
Gần đây ông Từ giúp Tử Thanh rất nhiều chuyện, nhưng đến lần này ông Từ lại không hề xuất hiện. Quản gia cho Tử Thanh một ít tiền, để cho Tử Thanh đi về trước.
Trong kế hoạch của ông Từ, nếu Tử Thanh không có tiền và rơi vào cảnh khốn khó, cô nhất định sẽ quay về lại tông môn, hoặc là trở về tông môn đem đá quý đổi thành tiền, đến lúc đó ông ta sẽ theo dõi Tử Thanh đến Tiêu Dao Môn.Ông Từ cùng Lý Tuấn Sinh cũng không biết rằng Tử Thanh là người đi ra từ thủ đô Võ Thần, nhiệm vụ lần này của cô là đi tìm thần y, nếu không hoàn thành thì không thể quay trở về.
Tử Thanh cuối cùng cũng đưa ra quyết định, nếu bản thân là sát thủ, thì công việc chính là nhận nhiệm vụ để kiếm tiền. Bởi vậy, sau khi suy xét một cách cặn kẽ, Tử Thanh cuối cùng cũng nhận một đơn ám sát.
Nhiệm vụ được phân tất cả đều dựa trên năng lực của sát thủ. Sát thủ đang ở cấp độ Thần Thông thì đối tượng nhiệm vụ hiển nhiên cũng đạt sức mạnh ở cấp độ Thần Thông.
Ở nơi giống như Ba Trân này, nhiệm vụ săn giết nhân vật ở cấp độ Thần Thông rất ít, mà sát thủ có cùng cấp độ lại càng ít hơn.
Tử Thanh thành công giành được nhiệm vụ đầu tiên chính là giết Tiêu Hào.
Lý Tuấn Sinh cùng ông Từ không hề nghĩ tới việc Tử Thanh sẽ nhận việc của Hồn Điện. Lúc bọn họ nhận được tin thì Tử Thanh đã đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.
Nhưng mà mục tiêu lần này chỉ ở Thần Thông cấp năm mà năng lực của Tử Thanh là Thần Thông đỉnh phong, lại còn có một con rắn độc bên mình, Tử
Thanh nhất định có thể thành công.
Tử Thanh đúng là đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, quay về báo cáo. Mà bên phía Hồn Điện đều cho rằng, nhiệm vụ lần này do Lý Tuấn Sinh thực hiện bởi vì Tử Thanh đang dùng lệnh bài thân phận của Lý Tuấn Sinh để nhận nhiệm vụ.Trong lòng Tử Thanh nổi cơn giận dữ khi thấy hai người Lý Tuấn Sinh và ông Từ. Cho dù Lý Tuấn Sinh lừa gạt cô, nhưng ông Từ trước giờ vẫn đối xử với cô rất tốt, Tử Thanh cho rằng ông Từ là người bạn duy nhất ở nơi này, cũng là một trưởng bối đáng kính. Ngàn vạn lần không thể nghĩ tới, ông Từ là một tên lường gạt, so với Lý Tuấn Sinh càng thêm đáng hận! “Các người tất cả đều là người xấu, tôi đặt lòng tin vào hai người như vậy, hai người lại lần lượt đến lừa tôi.” “Mẹ từng nói qua, người xấu ở bên ngoài rất nhiều, tôi không hề nghĩ tới, các người có thể xấu xa đến như vậy!” “Một cô gái chỉ mới mười sáu tuổi, các người cũng dám lừa gạt!” “Tôi muốn giết hai người!
Tử Thanh nổi giận, cô ấy lớn đến tầm này tuổi chưa bao giờ chịu nhiều uất ức như ngày hôm nay. Hơi thở xung quanh người Tử Thanh tăng vọt, lực lượng Thần Thông cấp chín trên người bùng nổ. Bốn phía tràn đầy sự tức giận trộn lẫn cùng sát khí, dường như xé nát hết tất cả không gian trước mắt.
Ông Từ cuống cuồng lui về phía sau, lửa giận của cường giả Thần Thông cấp chín, cũng không phải là trò đùa, ông ta hiện là Thần Thông cấp sáu, quả thực không thể nào đối chọi cùng Tử Thanh.
Lý Tuấn Sinh ngược lại không hề tỏ ra có chút sợ hãi, toàn bộ sát khí bay tới đều bị lực lượng trên người Lý Tuấn Sinh hóa giải dễ như trở bàn tay.“Cô bây giờ tốt nhất là nên dừng tay.” Tay Lý Tuấn Sinh nằm trên đầu của Thanh Vũ. “Nếu như cô ra tay, tôi liền bóp nát đầu nhỏ của
Thanh Vũ.”
Lý Tuấn Sinh cũng là cường giả Thần Thông đỉnh phong, thậm chí anh ta đã bước một chân vào cảnh giới Ngưng Đan. Nhưng anh ta không muốn đánh nhau cùng Tử Thanh.
Cho dù có thể đánh bại hoặc là giết chết Tử Thanh, thì cũng không thể kết thúc trong vòng năm mươi chiêu được. Mà năm mươi chiêu này vừa xuất ra, với thực lực Thần Thông đỉnh phong, sợ rằng sẽ phá huỷ nơi này. Lý Tuấn Sinh không muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Quan trọng hơn là Lý Tuấn Sinh có những suy tính khác. “Anh...Anh dám uy hiếp tôi!” Nỗi giận của Tử Thanh càng ngày càng lớn, nhưng thấy Thanh Vũ đang nằm trong tay anh ta, cô không dám loạn động.
Tử Thanh chỉ có thể thu hồi lực lượng, gương mặt tràn đầy tức giận cùng đau khổ. “Lý Tuấn Sinh, anh rốt cuộc muốn thế nào?” “Anh thả Thanh Vũ ra!” “Có bản lĩnh, chúng ta đơn độc chiến đấu!
Lý Tuấn Sinh nhìn Tử Thanh thở hổn hển, cười nói: “Tôi cũng không muốn một mình đánh nhau với cô, không muốn thương tổn đến cô gái đáng yêu như vậy” “Rất đơn giản, ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi bảođảm sẽ không làm cô bị thương. Thậm chí, tôi sẽ trả Thanh Vũ lại cho cô.”
Tử Thanh vội vàng nói: “Lý Tuấn Sinh, chỉ cần anh thả Thanh Vũ, anh muốn cái gì tôi đều nghe theo, anh không phải muốn đá quý sao? Những thứ tôi có chính là đá quý, còn có càng nhiều đá quý cao cấp hơn tôi cũng sẽ giao cho anh. thủ đô Võ Thần quả thật có nhiều nhất chính là đá quý, nhưng hiện tại trên người Tử Thanh đến nửa khối cũng không có. Lý Tuấn Sinh nghe được Tử Thanh còn cất giữ đá quý, ánh mắt sáng lên. Ở bên cạnh, thần sắc của ông Ủng hộ team chúng mình bằng cách t*heo dõi truyện tại tamlinh247.net
Từ không đè nén được sự hưng phấn. Bọn họ không hề đoán sai, Hạ Tử Thanh còn giấu đá quý!
Lý Tuấn Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Em gái Tử Thanh, cô bây giờ có hai lựa chọn, thứ nhất, phục tùng tôi, trở thành người của tôi, giao ra tất cả bảo vật mà cô có.” “Thứ hai, tôi giết cô, cướp đi tất cả bảo vật còn có linh xà của cô.”
Tử Thanh biết con người Lý Tuấn Sinh không đơn giản, nhưng mà Tử Thanh không sợ một chút nào. Nếu như không phải Thanh Vũ đang ở trong tay đổi phương, Tử Thanh đã sớm ra tay.
Giờ phút này, Tử Thanh hận Lý Tuấn Sinh tới cực điểm. Lớn đến bây giờ, Tử Thanh chưa từng thấy qua người nào hèn hạ bỉ ổi như vậy. Tử Thanh mặc dù trải qua rất ít chuyện, nhưng cô vô cùng thông minh.
Cô từ nhỏ đã từng học qua rất nhiều thứ, cũngnghe mẹ nói qua rất nhiều chuyện đáng sợ cùng những người đáng sợ. Những thứ này đều chỉ thấy trong sách vở, Tử Thanh lần đầu tiên thực sự gặp phải con người xấu xa như vậy.
Cô phải bảo vệ Thanh Vũ, cũng như chính mình. Vô luận bất cứ lúc nào, không thể để cho kẻ thù uy hiếp đến tính mạng, nhất định phải còn sống.
Mẹ nhiều lần nói cho cô, lúc gặp phải nguy hiểm hay gặp phải người xấu, trong lòng muôn ngàn lần không thể hoảng loạn. Càng nguy hiểm, thì phải càng bình tĩnh.
Mẹ cũng đã nói, vũ khí lợi hại nhất của con, cũng không phải là võ lực của con, mà là bản tính hiền lành cùng đơn thuần trong con.
Tử Thanh nhớ lại lời mẹ nói, trong lòng bình tĩnh rất nhiều, nói: “Nếu như tôi chọn cái thứ nhất, anh có phải sẽ đem Thanh Vũ trả lại cho tôi hay không?” “Đúng vậy.” Lý Tuấn Sinh vô cùng khẳng định: “Chẳng qua, cô phải nuốt một loại thuốc, loại thuốc này là viên thuốc do Hồn Điện chúng tôi đặc chế” “Nuốt xong, cô phải nghe lời tôi, sau này mỗi năm tôi sẽ cho cô nuốt một lần, nếu không nuốt xuống, thì sẽ độc phát bỏ mạng, đến thần tiên cũng không cứu được cô.”
Tử Thanh hiểu ra, đây là thuốc độc dùng để khống chế cô.
Tử Thanh hỏi: “Độc dược anh cho tôi ăn rốt cuộc là cái gì? Có xảy ra tác dụng phụ gì không?” “Tác dụng phụ? Cái này ngược lại không có." Lý