Vì vậy, ở ngày thứ ba, Vực chủ dẫn người lên đường. Vực chủ cùng Châu chủ, Thiệu Kiên mang người của nhà họ Trần cùng đi núi Bàn Long.
Lúc này, Tiêu Hào đã đến hang động Huyền Âm.
Tiêu Hào hạ lệnh cho ba mươi mấy người thuộc bộ quân sự Bắc Cảnh quay lại trước, để cho Thạch Đức Quy mang toàn bộ người của phủ chủ tịch thành phố rút lui.
Tiêu Hào và mọi người đang cùng nhau chờ đợi Vực chủ tới. Đối phó với đám người Vực chủ, Tiêu Hào không cần quá nhiều người.
Lục Việt bắt đầu rất lo lắng nếu như Tiêu Hào cho người rút lui, cũng không có viện quân, đến khi Vực chủ tới thì Tiêu Hào không có cách nào để đối phó. Nhưng Lục Việt phát hiện đến vợ, đồ đệ hay là bạn bè của Tiêu Hào cũng đều không lo lắng. Bọn họ đều cho rằng, Tiêu Hào có thể giải quyết chuyện này.
Lục Việt nhận ra anh càng ngày càng không thể hiểu rõ Tiêu Hào. Thậm chí, anh không nhìn thấu Ninh Khinh Vân, cũng không nhìn thấu Chu Tước. Lục Việt cũng phát hiện, mỗi người ở bên cạnh Tiêu Hào đềukhông đơn giản.
Mọi người an tâm tu luyện ở Linh Trì, buổi tối thì nghỉ ngơi trong hang động gần đó. Sau khi những người khác rút lui khỏi nơi này đã để lại rất nhiều vật tư. Có đủ để duy trì việc ăn uống nghỉ ngơi trong hơn nửa năm.
Mấy ngày Tiêu Hào không có ở đây, Chu Tước một mặt kiên nhẫn dạy dỗ hai người Liễu Nguyệt Hằn và Trương Mạn tu luyện, một mặt chăm sóc Bạch Khả
Như. Chu Tước là một người sư phụ đủ tư cách. Hai người Liễu Nguyệt Hân và Trương Mạn đều không có một chút nền tảng nào, đối với chuyện tu luyện này một chữ cũng không biết.
Chu Tước dạy hai người bắt đầu từ con số không. Trong mấy ngày ngắn ngủn này, hai người luôn luôn ở tại Linh Trì rèn luyện thân thể.
Từ khi phong ấn của Liễu Nguyệt Hân bị khai mở, thiên phú trong huyết mạch bị kích hoạt toàn bộ, tu luyện trong mấy ngày ít ỏi đã tương đương với mấy tháng thành quả tu luyện của người thường!
Mặc dù Liễu Nguyệt Hân đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để tu luyện, nhưng thiên phú của cô về mặt thể chất hay huyết mạch đều quá mạnh mẽ, nên cho dù đến bây giờ mới bắt đầu luyện cũng không tính là quá muộn. Giống như Tiêu Hào vậy, ngắn ngủi mấy năm từ một người bình thường biến thành một đời Đế Vương.
Cả ba thứ thiên phú, huyết mạch hay thể chất đều rất quan trọng!Nhưng Trương Mạn chẳng qua chỉ là một người rất bình thường, cô ấy muốn tu luyện thì vô cùng khó khăn.
Người bình thường không có thể chất thích hợp để tu luyện thì về cơ bản không có cách nào trở thành tu võ giả. Cho nên trong cả nghìn người chưa chắc có thể tìm thấy một tu võ giả, mà tu võ giả có thiên phú cao thì càng hiếm có vạn lần.
Thể chất của Trương Mạn không thích hợp để tu luyện, nhưng cũng có thể nhờ vào năng lực của Linh Trì cùng Tiêu Hào sửa đổi để trở thành một tu võ giả.
Trương Mạn biết mình có thể chất kém, nhưng yêu cầu của cô ấy cũng không cao, cô ấy không cần mạnh mẽ giống như đám người Tiêu Hào, mà chỉ đặt cho mình một mục tiêu là cảnh giới Tiên Thiên.
Điều mà Trương Mạn cần nhất chính là một cuộc sống bình yên ổn định, bản thân không bị ức hiếp và người nhà có thể yên ổn sống qua ngày. Cô ấy không hề theo đuổi thứ sức mạnh vĩ đại nào cả.
Mọi người mỗi ngày đều ở Linh Trì trong tu luyện, Tiêu Hào tới sau, tự mình truyền dạy phương pháp tu luyện cho Liễu Nguyệt Hân.
Tiêu Hào mỗi lúc giảng bài, trừ Ninh Khinh Vân đứng ở bên ngoài, còn lại những người khác cũng ở bên cạnh nghe. Đây chính là kinh nghiệm tu luyện của Đế Vương, đến cả Chu Tước trước kia có từng nghe qua, nhưng mỗi lần nghe đều có cảm giác không giống nhau, những thứ này có trợ giúp nhất định đến năng lực của cô.
Bài giảng của Tiêu Hào rất dễ hiểu, đơn giản và rõràng, tất cả những hiểu biết sâu rộng của anh cũng như kỹ năng tu luyện của những người khác đều được anh giải thích theo cách mà mọi người đều có thể hiểu được.
Sau khi Tiêu Hào nói xong bài học đầu tiên, người tham gia nghe giảng như Lục Việt nhận thấy rằng phương thức tu luyện Trúc Cơ trước đây của anh ta dường như đã tốn rất nhiều đường vòng. Phương pháp mà Tiêu Hào nói biến mọi cách thức tu luyện trở nên đơn giản, và nó mang lại kết quả gấp đôi chỉ với một nửa nỗ lực!
Đúng là nghe một lời quân nói bằng mười năm đọc sách
Lục Việt hiểu ra, nhân vật mạnh mẽ như Tiêu Hào có thể đưa ra những cách lí giải biến phức tạp thành đơn giản, cho dù vấn đề có rắc rối đến bao nhiêu, Tiêu Hào đều có thể đưa ra một đáp án hết sức đơn giản, để cho tất cả mọi người có thể nghe hiểu.
Lục Việt chẳng qua chỉ nghe một đoạn nhỏ trong bài học, mà lại khiếp sợ không thôi. Kinh nghiệm của tu võ giả mạnh mẽ đến nhường này, đến bố của anh ta cũng không đạt được, anh ta biết những người lão làng nhất về võ học cũng không thể đạt được.
Trong lúc Tiêu Hào giảng bài, không có bất kỳ ai đặt câu hỏi, dường như mỗi vấn đề mà mọi người muốn biết, Tiêu Hào đều có thể biết trước, sau đó từ từ giải thích từng bước một. Nói xong buổi đầu tiên thì sẽ cho mọi người một ngày để tiếp thu, sau đó vào ngày thứ hai lại tiếp tục giảng. Hơn nữa, Tiêu Hào còn hướng dẫn sau giờ học, căn cứ vào thể chất khácnhau của mỗi người để đưa ra phương pháp luyện tập phù hợp nhất. Cập nhật chương mới nhất tại tamlinh247.net
Kiểu trường học như vậy, Lục Việt trước giờ chưa từng thấy qua.
Các đại tông phải tu luyện võ công cũng là học thuộc những công pháp bí tịch cứng nhắc, rồi dựa vào đó tiến hành tu luyện, bởi vì những công pháp đó đều do những vị cao nhân đi trước sáng tạo ra, từng đời một lưu truyền xuống, không thể sửa đổi. Nếu không tu luyện dựa theo công pháp thì sẽ xảy ra chuyện lớn, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.
Những bài giảng của Tiêu Hào hoàn toàn không giống như vậy, thứ anh dạy chính là tùy tâm sở dục!
Muốn tu luyện bất kì năng lực nào, điều cốt lõi là nghe theo ý muốn của bản thân, bất kỳ công pháp nào sau khi tu luyện thành công, chính mình đều có thể căn cứ vào đó mà tự thân tu luyện, có thể thay đổi phương thức luyện tập cũng như sức tấn công của công pháp đó, từ đó tối đa hoá khả năng của từng loại công pháp
Lục Việt liên tục nghe giảng trong ba ngày. Anh ta cũng mời Tiêu Hào hướng dẫn cách tu luyện cho anh ta. Tiêu Hào kiểm tra thể chất của Lục Việt rồi đưa ra một vài kiến nghị khi đã nắm rõ năng lực cùng tiến độ tu luyện của anh ta.
Khi Lục Việt nghe những đề nghị này, trong lòng bỗng nảy lên một suy nghĩ đáng sợ. Tùy tâm sở dục, phá vỡ tất cả các quy tắc cũng như những điều trói buộc trong tu luyện.
Đây là tu maLục Việt khóe miệng giật một cái, nhưng anh lại hoàn toàn không hiểu được, người mà tu ma đều tu luyện công pháp tà ác, những công pháp đó đều thuộc Ma Đô, nhưng những thứ Tiêu Hào tu luyện đều là công pháp chính thống.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Tiêu Hào rốt cuộc là ai?
Là người của Ma Đô sao?
Không thể nào, người của Ma Đô không thể nào tu luyện công pháp chính thống.
Lục Việt không dám hỏi cũng không dám có ý hoài nghi. Bởi vì, anh ấy cũng luyện tập theo phương pháp mà Tiêu Hào đã dạy cho anh ấy, cảm giác này thật sự quá tuyệt.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Việt vẫn luôn chịu khó tu luyện, mà thời gian tu luyện càng lâu anh ta lại cảm thấy tẻ nhạt nhàm chán, mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại những động tác khô khan cứng nhắc, nhất là những khi bế quan tu luyện lại càng thêm chán nản.
Có những tu võ giả mỗi lần bế quan đều kéo dài tới tận mấy năm nhưng chẳng đột phá được, điều này tạo nên một ảnh hưởng cực lớn đến trạng thái cảm xúc của bản thân, đến mức một vài người bởi vì tu luyện mà mắc bệnh liên quan đến tinh thần, thậm chí tự sát. Việc tu luyện này kéo dài càng lâu thì yêu cầu về tình thần và thể chất của người tập võ cũng vô cùng hà khắc.
Con đường tu luyện tràn đầy gian khổ, có thể nói là cửu tử nhất sinh,mà muốn đạt tới cảnh giới cao