Chương 450: Thân phận đáng sợ
Vực chủ nghe lời cam đoan của sư phụ, cuối cùng cũng an tâm.
Tiêu Hào, lần này sư phụ của tôi ra trận, cậu nhất định phải chết!
Vực chủ biết thực lực của sư phụ, cho dù Tiêu Hào và người phụ nữ kia là cảnh giới Ngưng Đan, sư phụ cũng có thủ đoạn chém giết bọn họ
Lần này Phạm Tuấn Nghị đến đây một mình, không dẫn theo những người khác.
Giá sử viên không tham dự vào chuyện này.
Bởi vì là Vực chủ tìm Phạm Tuấn Nghị, dùng lệnh Vực chủ để kêu gọi sư phụ đến đây, sư phụ cho rằng đây là việc tư, không cần phải dẫn theo nhiều người như vậy.
Thế là Phạm Tuấn Nghị và Vực chủ lập tức lên đường, lên núi tìm kiếm Tiêu Hào. Tiêu Hào và Chu Tước áp giải bốn người Châu chủ xuống núi, ban ngày đi đường, ban đêm nghỉ ngơi.
Bốn người đều rất nghe lời, bọn họ đều rõ ràng, chạy trốn chỉ có một con đường chết.Buổi sáng ngày thứ ba sau khi xuống núi, đám người xuyên qua khu rừng ảo giác, đi tới cửa sơn cốc mà trước đó người của chủ tịch thành phố đóng giữ
Chỉ còn một ngày nữa là có thể xuống núi.
Vừa đi ra sơn cốc, đứng từ xa đã thấy hơn trăm mét có hai người chậm rãi đi về phía này.
Người bên trái người là Vực chủ, người bên phải sắc mặt lạnh lùng, không giận tự uy.
Chu Tước tùy ý nói: “Viện binh của Vực chủ tới rồi.” Tiêu Hào nói: “Xem ra Vực chủ còn chưa hết hi vọng.
Đại trưởng lão nhìn thấy người bên cạnh Vực chủ, trong lòng mừng rỡ
Thiệu Kiên thì sắc mặt trầm xuống.
Trong lòng Châu chủ có dự cảm không tốt.
Thiệu Kiên đã phản bội Vực chủ, hiện tại ông ta thấy Vực chủ tìm sư phụ, Vực chủ Huyền Vực.
Trong lòng Thiệu Kiên không biết nên vui vẻ hay là Châu chủ cũng bắt đầu căng thẳng, Vực chủ chạy buồn đau. trốn, nếu ông ta xuất hiện lần nữa, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Mấy người Tiêu Hào ra nghênh đón.
Phạm Tuấn Nghị đi đến cùng Vực chủ.
Hai bên mau chóng đứng vững, khoảng cách giữa hai bên chỉ có mười mấy mét.
Phạm Tuấn Nghị nhìn lướt qua đám người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Hào, ông tađang định mở miệng, đột nhiên. Ánh mắt lại rơi vào trên người Chu Tước.
Cuối cùng, tầm mắt như ngừng lại trên người Chu
Tước!
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, rất có khí chất, còn có một loại đã tính trời sinh
Ông ta biết người phụ nữ này.
Đời này ông ta cũng không quên được.
Mấy năm trước, trong trận chiến Bắc Cảnh có một vị nữ tướng làm bậc mày liễu mà không thua đấng mày râu, đi Nam Cảnh, Tây Cảnh, Đông Cảnh để mượn binh.
Vị nữ tướng này thân phận rất cao, được xem như Vực chủ đỉnh phong, còn có một số cấp cao của khu Đế Vương đều muốn hợp tác với cô ấy!
Phạm Tuấn Nghị đã từng chủ động xin tham gia trận chiến Bắc Cảnh, ra sức vì nước.
Thế nhưng… Nữ tưởng dùng một câu từ chối.
Nữ tướng nói, thực lực của ông chưa đủ! Câu nói này kích thích Phạm Tuấn Nghị rất nhiều, mấy năm trôi qua, Phạm Tuấn Nghị vẫn nhớ rất kỹ.
Quả thật thực lực của ông ta chưa đủ, lần đó nữ tướng đến đây mượn binh, cần người có thực lực cảnh giới cao hơn những người khác, bởi vì trận chiến Bắc Cảnh ấy là trận giao tranh với các cường giả Ma
Cảnh giới Ngưng Đan có đi cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn!Phạm Tuấn Nghị không ngờ rằng mình lại gặp nữ tướng thần bí ở chỗ này!
Chính là vị nữ tướng này dùng một bàn tay đã tát bay Vực chủ.
Lần này, Phạm Tuấn Nghị hiểu rõ.
Chuyện tu luyện thánh địa lần này có nữ tướng tự mình ra mặt.
Trong lòng Phạm Tuấn Nghị sợ hãi không thôi, Trần Nguyên Phong muốn hại chết ông ta đây mà! Vực chủ hoàn toàn không biết tình huống, lạnh lẽo nhìn Tiêu Hào. “Vị này là sư phụ tôi, Vực chủ Huyền Vực, cảnh giới Ngưng Đan!” “Lần này các cậu chết chắc rồi!”
Đại trưởng lão lập tức cho Phạm Tuấn Nghị thấy tâm ý của mình: "Chào tiền bối Phạm!”
Sắc mặt của Thiệu Kiên và Châu chủ đều cực kỳ khó coi, cũng hành lễ với Phạm Tuấn Nghị. Tiêu Hào nhìn lướt qua qua những người này: “Các ông thật sự muốn mượn gió bẻ măng, ai lợi hại hơn thì các ông sẽ đứng ở bên đó đúng không?” “Đó là tất nhiên." Thiệu Kiên liếc Tiêu Hào một cái, lập tức kéo dài khoảng cách với Tiêu Hào: “Trước đó tôi nhận tôi trước mặt cậu hoàn toàn là kế tạm thời, tôi biết sư phụ của sư phụ tôi sẽ đến đây giải quyết chuyện này, cứu chúng tôi.”
Thiệu Kiên lập tức đi tới, đứng bên cạnh Vực chủ. Châu chủ cũng vội vàng nói: “Vực chủ, trước đóTiêu Hào ép sát từng bước, tôi thần phục Tiêu Hào chỉ do bất đắc dĩ, tôi chỉ muốn sống sót mà thôi.” “Tôi hoàn toàn là giả vờ nhận tội, xin ông hãy tha thứ cho tôi!” Toàn bộ bốn người Đại trưởng lão, Thiệu Kiên, Châu chủ và quản gia Dương đều đứng bên cạnh Vực chủ.
Tiêu Hào và Chu Tước không ngăn cản.
Những người này là cỏ đầu tường hai mặt, trước đó Tiêu Hào lợi hại, bọn họ chỉ có thể nhận tội, cầu xin Tiêu Hào tha cho bọn họ.
Hiện tại, bọn họ thấy Vực chủ mời được người mạnh hơn thì lập tức đứng ở phía đối lập với Tiêu Hào.
Vực chủ tỏ thái độ bề trên, nói: “Tiêu Hào, biết điều thì quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đi!” “Nếu không sư phụ tôi ra tay, các cậu chắc chắn sẽ phải chết!” “Còn có cô!” Vực chủ hung tợn trừng Chu Tước: “Trước đó cô làm tôi bị thương, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi?" tamlinh247.net trang we*b cập nhật nhanh nhất
Giờ phút này, trong lòng bàn tay Phạm Tuấn Nghị toàn là mồ hôi, trên trán cũng rin mồ hôi.
Ông ta không mở miệng là bởi vì ông ta đang nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện hiện tại, làm sao mà cứu vãn được cục diện bây giờ.
Ông ta phải nghĩ biện pháp cứu đồ đệ ngốc của mình!Nhưng mà bây giờ đồ đệ càng nói càng quá đáng!
Tiêu Hào và Chu Tước cũng không nóng nảy, trong mắt họ những người này không khác gì bầy khỉ làm trò hề. "Khốn kiếp!”
Phạm Tuấn Nghị đột nhiên vung một cái tát về phía Vực chủ.
Cái tát này dùng sức rất lớn, trực tiếp làm cho Vực chủ ngã xuống đất.
Trên mặt Vực chủ xuất hiện dấu tay màu tím.
Vực chủ bị đánh mà không hiểu ra sao, biểu tình trên mặt đám người Thiệu Kiên và Châu chủ đều cứng ngắc lại!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Hào và Chu Tước cũng khá bất ngờ, Vực chủ Huyền Vực trước mắt này bị điện rồi ư?
Không khí đột nhiên đọng lại.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Phạm Tuấn Nghị.
Vực chủ bò dậy từ dưới đất, tay phải che khuôn mặt vừa sưng vừa đau, nói như khóc tang: “Sư phụ, sao người lại đánh con?
Vực chủ ở bên ngoài uy phong làm liệt, ngang ngược vô cùng, nhưng ở trước mặt sư phụ thì giống như một đứa trẻ nghe lời.
Ông ta mời sư phụ đến đề giữ gìn lẽ phải, đột nhiên bị ăn một cái tát, oan ức cực kỳ.
Phạm Tuấn Nghị căm tức nhìn Vực chủ: “Conthân là Vực chủ, thân là người của bộ quân sự, nói chuyện có thể chú ý chút không?”
Phạm Tuấn Nghị cũng không vạch trần thân phận của Chu Tước.
Ông ta hiểu, nếu như ngay từ ban đầu Chu Tước đã lộ ra thân phận, Vực chủ nào dám lỗ mãng?
Nếu như Chu Tước muốn lấy Linh Trì ở nơi này, cũng không có bất kỳ người nào dám nhiều lời!
Nhưng đối phương không lấy thân phận ra, chắc chắn là có nguyên nhân, cho nên ông ta không thể vạch trần.
Phạm Tuấn Nghị đã trải qua cảnh tượng hoành tráng rồi, ông ta cũng nhìn ra được Chu Tước là người dưới tay Tiêu Hào.
Chu Tước là nữ tướng thần bí mạnh mẽ, vậy thì thân phận của Tiêu Hào càng lớn mạnh hơn nữa!
Phạm Tuấn Nghị ở bộ quân sự mấy năm, chiến công hiển hách, ghét ác như cừu, bất kỳ chuyện gì đều làm việc theo quy củ.
Nếu như đệ tử làm việc hợp pháp, không có phạm sai lầm, ông ta cũng không sợ người phía trên.
Thân chính không sợ bóng nghiêng, Phạm Tuấn Nghị ghét ác như cừu, ông ta sẽ không sợ bất kỳ người nào có thân phận cao hơn ông ta.
Nhưng...Phạm Tuấn Nghị sợ là đệ tử của mình phạm sai lầm.
Không cần biết như thế nào, Phạm Tuấn Nghị đều muốn bảo vệ Vực chủ, ông ta sẽ cố gắng hết sức để giúp Vực chủ.