Tiêu Hào che mắt của Tử Thanh, không để cô ta xem.
“Anh Tiêu Hào, em không sợ.”
“Em chỉ sợ nhìn thấy máu, em thấy máu là choáng váng mà thôi.”
Tử Thanh thực sự không sợ.
Bởi vì Tử Thanh có được thực lực như hiện giờ, cũng là từng bước tu luyện mà có.
Thực ra cô ta không sợ giết người một chút nào, chỉ thấy máu là hơi choáng váng thôi.
Tử Thanh đơn thuần thiện lương, cũng rất thông minh, lần trước tha cho Lý Tuấn Sinh, là vì tuy Lý Tuấn Sinh lừa cô ta, nhưng vì Lý Tuấn Sinh, Tử Thanh tìm được Tiêu Hào.
Cho nên Tử Thanh tha cho Lý Tuấn Sinh.
Lần này thì khác, lần này là hai sát thủ máu lạnh, chẳng những muốn giết Tiêu Hào, còn muốn giết tất cả mọi người ở đây.
Tử Thanh cũng hi vọng bọn họ chết. Đường Minh Tam ở bên cạnh đã nhìn tới u mê.
Pháp bảo của Tử Thanh giết một sát thủ, người thanh niên tóc đỏ trước mặt này, một chiêu cũng giết được sát thủ!
Hai tên sát thủ này, đúng là cảnh giới Ngưng Đan đấy! Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Trong nhận thức trước đây của Đường Minh Tam, cảnh giới Ngưng Đan là anh ta mong muốn nhưng không thể thành!
Bây giờ cảnh giới Ngưng Đan, thực sự giống như người bình thường, bị một chiêu đánh chết.
Quá khủng bố!
Đường Minh Tam quen Liệt Diễm.
Lúc trước thế lực xã hội đen tranh giành ở thành Danh Nam, giết chết Từ Tân Bình, Liệt Diễm xuất hiện.
Khi đó Liệt Diễm là Ám Dạ phái tới tiếp quản người của thế lực xã hội đen ở Danh Nam, cùng Tiêu Hào liên thủ giết Từ Tân Bình.
Đường Minh Tam nhớ rất rõ ràng, ngay lúc đó Liệt Diễm tên là Hỏa Hoằng, cùng Tiêu Hào biểu hiện ra thực lực đều khoảng Tiên Thiên cấp tám.
Bây giờ Đường Minh Tam cảm thấy chỉ số thông minh của mình chịu sỉ nhục rất lớn.
Liệt Diễm trước mắt, một chiêu giết chết Kim Đan.
Anh ta chắc chắn, Tiêu Hào cũng có thể làm được!
Đường Minh Tam sớm đã biết Tiêu Hào vẫn luôn che giấu thực lực, Liệt Diễm này, cũng vẫn luôn giấu thực lực.
Anh ta không nghĩ tới, hai người che giấu sâu như thế!
Trong lòng Đường Minh Tam đang giễu cợt mình, Tiêu Hào, cậu luôn miệng nói chúng ta là anh em, cậu vẫn không chữa trị hai chân tàn tật của tôi, tôi dùng kế sách, đặt bẫy giết nhiều người như vậy, tự phế đi đan điền, cậu mới chữa trị hai chân cho tôi.
Thực lực của cậu, ngay cả cảnh giới Ngưng Đan còn không sợ, trước đây cậu nói cho tôi biết, cậu là Tiên Thiên.
Cậu nói cậu tin tưởng tôi, toàn bộ đều là lời nói dối!
Tiêu Hào, cho dù cậu mạnh tới mức độ nào, một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua cậu, tôi sẽ giẫm cậu ở dưới chân!
Tôi phải tu luyện, tôi phải trở nên mạnh mẽ.
Đường Minh Tam vẫn luôn muốn trở nên mạnh mẽ, thế giới này, cường giả là vương.
Lần này anh ta biết rõ thực lực của Tiêu Hào cường đại xong, dục vọng trở nên mạnh mẽ chưa từng mãnh liệt như bây giờ.
Hai tên sát thủ đều đã chết hết tan xương nát thịt.
“Anh Liệt Diễm!” Tử Thanh lại xông lên, kéo cánh tay Liệt Diễm: “Có thể gặp được anh ở đây, thực sự rất vui.”
Liệt Diễm ôm lấy Tử Thanh, giống như đang ôm đứa bé mấy tuổi, một tay ôm mông, một tay thì ôm eo: “Cô nhóc, mấy năm không gặp, sao đã thành thiếu nữ rồi hả?”
“Anh nhớ... Trước đây em chỉ là một đứa nhóc.”
Liệt Diễm vô cùng vui vẻ, anh ta cũng giống như Tiêu Hào, ở trong lòng anh ta, Tử Thanh là một người em gái, một đứa bé.
“Em mười sáu tuổi rồi có được không, đừng coi em là đứa nhóc nữa!”
“Đáng ghét, đặt em xuống!” Tử Thanh nắm tay lại đánh lên bả vai Liệt Diễm, Thanh Vũ cũng vô cùng hưng phấn, cắn cánh tay của Liệt Diễm.
Liệt Diễm và Tử Thanh vui đùa ầm ĩ, Tiêu Hào đi tới trước mặt Đường Minh Tam, chữa thương cho anh ta.
Vết thương của Đường Minh Tam không tính là nặng, Tiêu Hào nhanh chóng chữa trị xong.
Tiêu Hào lại chữa trị vết thương cho người đàn ông mặc đồ đen bị trọng thương.
Người đàn ông mặc đồ đen hấp hối, kinh mạch bị đánh đứt, đan điền vỡ vụn.
Sát thủ quá tàn nhẫn, nếu không gặp được Tiêu Hào, với vết thương của người đàn ông mặc đồ đen, sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Đường Minh Tam thở dài nói: “Hai sát thủ kia ra tay vô cùng tàn nhẫn, vị tiền bối này vì cứu tôi, bị sát thủ đả thương, bọn họ là cố ý hành hạ tiền bối này”
“Sát thủ vốn định giết chết tôi, tôi lấy lệnh bài của Hồn Điện ra, biết tôi là người ngành khác của Hồn Điện, bọn họ mới không giết tôi, chỉ đả thương tôi.”
Tiêu Hào ôm người đàn ông mặc âu phục, vào nhà, đặt người đàn ông mặc đồ đen lên trên ghế sô pha, lập tức chữa trị. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Tiêu Hào bảo Đường Minh Tam tránh đi, vết thương của Đường Minh Tam mới khôi phục, vô cùng suy yếu, anh ta đi tới phòng ngủ ngồi khoanh chân khôi phục.
Mười mấy phút sau, người đàn ông mặc đồ đen đã hoàn toàn khôi phục.
Người đàn ông mặc đồ đen lập tức quỳ xuống đất: “Thưa ngài! Nhiệm vụ bảo vệ lần này thất bại, mời ngài trừng phạt!”
Tiêu Hào đỡ người đàn ông mặc đồ đen dậy, nói: “Đây không phải là lỗi của anh, trái lại anh làm rất tốt.”
“Thành Đế Nam cảnh giới mạnh nhất là Tiên Thiên, người nào cũng không thể ngờ tới, sẽ có cường giả Kim Đan tới.”
“Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, hôm nay tôi sẽ dẫn Đường Minh Tam rời khỏi nơi này.”
“Anh có thể đi tìm Băng Sương phục mệnh.”
“Rõ, thưa ngài!” Người đàn ông mặc đồ đen lĩnh mệnh: “Thưa ngài, còn có nhiệm vụ khác hay không? Tôi muốn đi theo bên cạnh ngài.”
Người đàn ông mặc đồ đen đã từng là một chiến sĩ, trong cuộc chiến ở Bắc Cảnh đi theo Băng Sương, trước đây anh ta từng gặp Tiêu Hào mấy lần, bây giờ ở gần đế vương, nên anh ta vô cùng kích động.
Tiêu Hào vỗ bả vai người đàn ông mặc đồ đen: “Anh có một người bạn vô cùng lo lắng cho anh, sau này anh đi theo anh ấy đi.”
“Tôi thấy cảnh giới của anh cũng không tệ lắm, tôi sẽ bảo Băng Sương đưa một ít bảo thạch cho các anh, nắm chắc tu luyện”
Tiêu Hào bảo người đàn ông mặc đồ đen đi tới bên Liễu Kiến Quốc.
Đương nhiên là người đàn ông mặc đồ đen biết tâm ý của Tiêu Hào, nghe nói anh ta được bảo vệ người nhà của để vương, anh ta vô cùng kích động, đây chính là vinh quang vô thượng.
Còn được chấp hành nhiệm vụ với người anh em tốt nhất của mình, anh ta vô cùng hài lòng.
“Cảm ơn ngài!” Người đàn ông mặc đồ đen lĩnh mệnh.
Tiêu Hào cười nói: “Đi thôi.”
Tiêu Hào sẽ cho bọn họ đãi ngộ tốt nhất.
Người đàn ông mặc đồ đen rời khỏi nhà họ Đường, biến mất vào trong đêm đen mờ mịt.
Trong phòng khách, Liệt Diễm trò chuyện với Tử Thanh, Tiêu Hào đi ra.