Đối với chuyện của bố mẹ, Tiêu Hào sẽ đi điều tra.
Pho tượng trên giường bạch ngọc, Tiêu Hào nhất định sẽ điều tra rõ ràng, pho tượng là từ đâu mà đến.
Đối với yêu cầu của Ninh Khinh Vân, Tiêu Hào đồng ý.
Tiêu Hào biết, Ninh Khinh Vân vẫn muốn mang âm linh xà đi.
Nếu dốc sức bồi dưỡng âm linh xà, một ngày nào đó, âm linh xà sẽ trở thành đồ đằng mới của Ma Đô.
Lần trước Tiêu Hào không cho Ninh Khinh Vân mang âm linh xà đi, Ninh Khinh Vân cũng đồng ý.
Tiêu Hào lo lắng Ninh Khinh Vân bồi dưỡng âm linh xà thành cỗ máy giết chóc, đến lúc đó, sẽ bất lợi đối với Kỳ Нạ.
Mối quan hệ giữa Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân vẫn luôn rất mâu thuẫn.
Bọn họ không có thù hận, mẫu thuẫn giữa bọn họ, đều là tình thế bắt buộc, thân bất do kỷ.
“Sau này, nơi này là địa bàn của cô.” Tiêu Hào chính thức giao nơi này cho Ninh Khinh Vân: “Nhưng mà mỗi tháng bộ quân sự đều chuyển một số người tới tu luyện, đến lúc đó, có khả năng sẽ có nhiều quy tắc
“Đừng ảnh hưởng tới người của bộ quân sự tu luyện.”
Chuyện này, đương nhiên là Ninh Khinh Vân hiểu rõ.
Cô ta không hề hận bộ quân sự Kỳ Hạ, đã từng là kẻ địch, nhưng bây giờ không phải.
Cho tới bây giờ Tiêu Hào cũng không hận người của Ma Đô.
Hai nước giao chiến, không phải là cá nhân có thể quyết định, có nhiều nhân tố lắm.
Ninh Khinh Vân cười vô cùng dịu dàng: “Anh giao nhiều người quan trọng như vậy cho tôi, anh không sợ tôi dạy hư bọn họ sao? Dạy thành người của tôi?”
Tiêu Hào cười nói: "Sư phụ Khinh Vân, cô là một trong những người tôi tin tưởng nhất.” Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip
Cuối cùng Tiêu Hào cũng gọi Ninh Khinh Vân là sư phụ.
Trái tim của Ninh Khinh Vân hơi run lên, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh.
“Cuối cùng anh cũng đồng ý gọi tôi là sư phụ.”
Tiêu Hào nghĩ một lát, nói hết lời trong lòng: “Cô vẫn là sư phụ của tôi, cũng là người tôi tôn trọng nhất.”
“Mọi thứ của tôi đều là cô cho, ở trong lòng tôi có vĩnh viễn là sư phụ của tôi.”
Tiêu Hào cũng không thích nói những lời kích thích như thế này, nhưng tình cảnh này, Tiêu Hào cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Ninh Khinh Vân, vẫn không nhịn được nói ra.
Ninh Khinh Vân nghĩ tới thời gian ở chung với Tiêu Hào, hồi ức từng hình ảnh vui vẻ.
“Nếu không có cuộc chiến Bắc Cảnh năm đó, chúng ta... Đã sớm ở bên nhau rồi.”
Chuyện này, Tiêu Hào không phủ nhận.
Ninh Khinh Vân nhìn Tiêu Hào, trong đôi mắt dịu dàng như nước.
Tiêu Hào cũng nhìn Ninh Khinh Vân, trong mắt lóe lên chân thành và cảm giác vi diệu.
“Tiêu Hào, chị Khinh Vân!” Đúng lúc này, bên ngoài động truyền tới giọng nói của Liễu Nguyệt Hân.
Bởi vì ở trong hang động nên không có cửa, Liễu Nguyệt Hân đi thẳng vào bên trong.
Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân cùng thu hồi ánh mắt.
Liễu Nguyệt Hân nhìn thấy Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân ngồi cùng một chỗ nói chuyện, cũng không nghĩ nhiều gì, vui vẻ nói: “Hai người nhanh nhìn giúp em xem, có phải tu vi của em lại tăng lên rồi không”
Tiêu Hào kiểm tra thể chất và lực lượng của Tiêu Hào, tu vi thực sự tăng lên không ít.
Liễu Nguyệt Hân vô cùng vui vẻ, gần đây cô quen rất nhiều bạn của Tiêu Hào, cũng bắt đầu tu luyện, cô cảm thấy mình càng lúc càng gần Tiêu Hào hơn.
Bỗng nhiên Ninh Khinh Vân kéo tay Liễu Nguyệt Hân, cười nói: “Nguyệt Hân, em thích chị Khinh Vân không?”
“Đương nhiên thích.” Liễu Nguyệt Hân trực tiếp ôm lấy Ninh Khinh Vân, hôn lên gương mặt Ninh Khinh Vân một cái: “Em vô cùng vô cùng thích chị Khinh Vân.”
Quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật, đây cũng là Ninh Khinh Vân cố ý tiếp cận Liễu Nguyệt Hân.
Nhưng mà Ninh Khinh Vân thực sự rất thích tính cách của Liễu Nguyệt Hân.
Ninh Khinh Vân ôm lấy eo thon của Liễu Nguyệt Hân, cười nói: “Tiêu Hào thích em như vậy, hỏi em một vấn đề, em có để ý Tiêu Hào có thêm một người bạn gái hay không?”
Khóe miệng Tiêu Hào hơi mím lại. Rốt cuộc Ninh Khinh Vân muốn làm gì?
Nói đùa đến mức độ này, rất dễ gặp chuyện không may.
“À... Em hiểu rồi.” Liễu Nguyệt Hân lộ ra bộ dạng lém lỉnh, miệng dán sát vào lỗ tại Ninh Khinh Vân: “Chị Khinh Vân, nếu chị thích Tiêu Hào, em hoàn toàn không ngại.”
“Dù sao người này cả ngày rất bận, lại không theo giúp em, sau này chị Khinh Vân có thể đi theo em”
Ninh Khinh Vân ôm Liễu Nguyệt Hân, khẽ vuốt mái tóc đẹp của cô, bộ dạng nghiêm túc: “Đây là em nói đấy nhé... Từ giờ trở đi, Tiêu Hào là người đàn ông của chị rồi.”
Hai người đều có vẻ mặt ái muội, cuộc đối thoại của bọn họ, Tiêu Hào không có biện pháp xen miệng vào.
Liễu Nguyệt Hân cười ha ha nói: “Được, từ giờ trở đi, chị Khinh Vân chính là người phụ nữ của Tiêu Hào.”
“Nhưng mà sau này chị phải sửa lại gọi em là chị, bởi vì em là vợ cả.” Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip
“Chuyện này thì không được.” Ninh Khinh Vân bất mãn nói: “Em vẫn nên gọi chị là chị đi, sao có thể sửa lại được? Chị mới là vợ cả.”
“Em và Tiêu Hào kết hôn sáu năm, em là vợ chính thức của Tiêu Hào...”
“Không được, chị lớn tuổi hơn em, chị làm chị..."
“Chuyện này không được thương lượng."
“Em không đồng ý, cũng phải đồng ý."
Hai người tranh cãi, không ai nhường ai, sau khi nói xong, Ninh Khinh Vân đè Liễu Nguyệt Hân ở trên giường, véo thịt ở phần hông của cô.
“Chị xem em có đồng ý hay không...”
“Ai da, chán ghét, chị dám véo em..." Liễu Nguyệt Hân lập tức đánh trả.
Hai người phụ nữ xoay vặn cùng một chỗ, chơi đùa đùa giỡn, vui vẻ không thôi.
Tiêu Hào có thể làm gì, cuộc đối thoại của hai người phụ nữ vừa rồi, thực sự khiến Tiêu Hào hết hồn!
Nhưng mà nhìn thấy bọn họ chơi đùa vui vẻ như vậy, xem ra Tiêu Hào là đa nghi.
Phụ nữ đều vô cùng nhạy bén, hai người phụ nữ nói chuyện như vậy, có thể gặp chuyện không may hay không?
Rất nhiều khi, tâm tư của phụ nữ, Tiêu Hào căn bản không thể đoán ra được.
Tiêu Hào rời khỏi hang động, tìm một chỗ, một mình thanh tịnh hơn nhiều.
Tiêu Hào đi tới chỗ Liễu Nguyệt Hân nằm ngủ, cả đêm Liễu Nguyệt Hân không trở về.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Liễu Nguyệt Hân ngáp đi từ hang động của Ninh Khinh Vân ra.
Tối hôm qua hai người phụ nữ ngủ với nhau, hai người mới quen chưa được bao lâu, quan hệ đã thân mật khăng khít.
Mọi người cùng ăn bữa sáng xong, Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân dẫn theo Bạch Khả Như xuống núi, Lục Việt cũng đi theo Tiêu Hào xuống núi.
Mọi người tiễn đám người Tiêu Hào đến chỗ thác nước.
Ninh Khinh Vân dặn dò Liễu Nguyệt Hân: “Tâm pháp mà chị dạy cho em,