Liễu Kiến Quốc nắm lấy tay còn lại của Liễu Nguyệt Hân, nói: “Con tìm được bố mẹ ruột của con xong, tất cả mọi người là người một nhà.”
“Cho nên chuyện gì cũng không cần giấu ở trong lòng, trong lòng có ý nghĩ gì, nói cho bố mẹ biết là được.”
Liễu Nguyệt Hân liên tục gật đầu, nắm chặt lấy tay bố mẹ, trong lòng có dòng nước ấm trào ra.
“Bố mẹ, cảm ơn hai người!”
“Con bé ngốc, ở trước mặt bố mẹ còn nói cảm ơn cái gì.”
“Cho dù xảy ra chuyện gì, con vĩnh viễn đều là bảo bối trong lòng bố mẹ..." Trong lúc này ba người tràn ngập ấm áp, tràn ngập dịu dàng.
Đây là tình thân máu mủ tình thâm.
Cho dù Liễu Nguyệt Hân tìm được bố mẹ ruột, hai ông bà cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Liễu Kiến Quốc đi làm.
Ba thành phố xác nhập tiến vào quỹ đạo, Liễu Kiến Quốc là tổng hội trưởng của thương hội trong ba thành phố, cho nên rất bận rộn.
Liễu Kiến Quốc rất thích công việc hiện giờ, công bằng chính trực, làm một chuyện gì, ông ta hạt bất cứ mệnh lệnh gì, phía dưới đều chấp hành vô cùng tốt.
Hơn nữa lãnh đạo phía trên cũng rất tốt, không tự cao tự đại, chỉ cần là ý kiến có lợi đối với thành phố, lãnh đạo trải qua xét duyệt xong đều tiếp nhận.
Gần như mọi người bên cạnh, đều một lòng vì sự phát triển của thành phố, vì tốt cho nhân dân.
Liễu Kiến Quốc cũng rất nhiệt tình, ông ta cảm thấy, cuối cùng cũng tìm được nhân sinh của mình.
Bây giờ người quản lý thành phố cơ bản đều là người bên bộ quân sự, Băng Sương là thành chủ, không có bất cứ chuyện ăn hối lộ trái pháp luật gì đó xuất hiện.
Ba người Tiêu Hào, Liễu Nguyệt Hân và Lưu Ngọc Lan dẫn Bạch Khả Như tới khu vui chơi.
Bạch Khả Như chơi vô cùng vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô bé chân chính tới khu vui chơi.
Trước đây Bạch Đình Quốc cũng thường xuyên đưa Bạch Khả Như đi chơi, trong trí nhớ của cô bé không có nhiều thông tin.
Đứa bé cười vui vẻ, là thuần khiết nhất trên thế giới, rất có lực lượng chữa trị vết thương.
Bạch Khả Như chơi đùa vui vẻ, trên gương mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, lây nhiễm mỗi người bên cạnh.
Chơi tới giờ ngọ, Bạch Khả Như vẫn chưa thỏa mãn. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
Tiêu Hào cũng thích cuộc sống yên bình mà ấm áp này.
Nhưng mà Tiêu Hào còn có nhiều chuyện phải làm lắm.
Buổi tối, Bạch Khả Như ngủ ở giữa Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân, ngủ rất say. Rạng sáng ngày hôm sau, Liễu Nguyệt Hân rời giường tu luyện.
Ninh Khinh Vân từng dặn dò, mỗi ngày tu luyện một canh giờ, cũng là hai tiếng.
Sáng sớm một tiếng, trước khi ngủ một tiếng.
Liễu Nguyệt Hân vô cùng cố gắng tập luyện.
Bạch Khả Như cùng tỉnh dậy với Liễu Nguyệt Hân, đi theo Liễu Nguyệt Hân cùng tu luyện.
Tiêu Hào không đi quấy rầy hai người.
Sau khi anh ăn cơm xong rời khỏi nhà, đến nhà Âu Dương một chuyến.
Tiêu Hào mang theo một ít rượu nhân sâm cho Âu Dương Thịnh.
Lần trước Tiêu Hào chữa trị cơ thể cho Âu Dương Thịnh, nhưng tuổi tác của Âu Dương Thịnh đã cao, cần điều trị cơ thể thật tốt.
Ở trong biệt thự nhà Âu Dương, Tiêu Hào thấy được Âu Dương Thịnh tinh thần phấn chấn.
“Tiêu Hào!”
“Ông Âu Dương!
Âu Dương Thịnh nhìn thấy Tiêu Hào xong, vô cùng vui vẻ.
Ông ta thực sự không ngờ Tiêu Hào sẽ tự mình tới thăm mình.
Bây giờ Tiêu Hào không giống với ngày xưa, đã là người giàu nhất ở thành Đế Nam, còn có lực lượng và bối cảnh rất mạnh.
Âu Dương Thịnh nhìn thấy Tiêu Hào vô cùng tôn kính với ông ta, coi ông ta như trưởng bối mà tôn kính.
Tuy Tiêu Hào là đế vương, nhưng anh không tự cao tự đại với bạn bè, nhà Âu Dương giúp Tiêu Hào nhiều chuyện như vậy, tất nhiên là Tiêu Hào sẽ không quên ân tình này.
Sau này Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân còn bận rộn rất nhiều chuyện, công ty ở thành Đế Nam, Tiêu Hào sẽ xin nhờ nhà Âu Dương trông nom.
Đương nhiên, bên Băng Sương đã sớm phải nhiều người mới tới.
Tiêu Hào cũng bảo Băng Sương bồi dưỡng Liễu Kiến Quốc quản lý phương diện kinh doanh, cuối cùng, Tiêu Hào muốn giao toàn bộ ở thành Đế Nam cho Liễu Kiến Quốc, để bố vợ mình trở thành lão đại ở thành Đế Nam.
Những chuyện này đều cần thời gian, từng bước một đi làm. Đối với việc kinh doanh, thực ra Tiêu Hào cũng không có nhiều hứng thú lắm.
Tâm nguyện của bố năm đó là thống nhất lĩnh vực kinh doanh ở ba thành phố, đây là tâm nguyện lúc bố còn sống, cho nên Tiêu Hào giúp bố hoàn thành nó.
Hai người nói chuyện một lát, thì sắp tới giờ ăn cơm trưa.
Âu Dương Thịnh chiêu đãi Tiêu Hào ăn cơm. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
“Gần đây Chanh Kỳ thế nào?” Tiêu Hào hỏi về Âu Dương Chanh Kỳ.
Âu Dương Thịnh nói: “Gần đây Chanh Kỳ bận rộn nhiều việc, tôi đã gọi điện cho con bé, lát nữa con bé sẽ tới.”
Từ khi Âu Dương Sâm gặp chuyện không may xong, chuyện trong gia tộc Âu Dương Thịnh giao hết lại cho Âu Dương Chanh Kỳ.
Âu Dương Chanh Kỳ vốn muốn đi theo bố ở Long Tổ tu luyện, nhưng Âu Dương Sâm đã xảy ra chuyện, nếu Chanh Kỳ đi theo bố rời đi, sản nghiệp nhà Âu Dương sẽ không có ai kế tục.
Cho nên Âu Dương Chanh Kỳ ở lại quản lý toàn bộ của nhà Âu Dương.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, Âu Dương Chanh Kỳ xuất hiện.
Âu Dương Chanh Kỳ vốn ở bên ngoài bận rộn chuyện công ty, nhận được điện thoại của ông nội, vội vàng bỏ chuyện trong tay xuống, vội vã về nhà.
“Anh Tiêu Hào.” Âu Dương Chanh Kỳ mỉm cười với Tiêu Hào.
Một tháng không gặp, Âu Dương Chanh Kỳ thành thục hơn nhiều, mặc đồ công sở, váy ngắn, tóc chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, trang điểm không đậm không nhạt, vừa đủ.
Cả người nhìn tư thế oai hùng hiên ngang, mạnh mẽ vang dội, từ một cô nhóc biến thành tổng giám đốc bá đạo.
Rất nhiều người đều trải qua rất nhiều chuyện xong, bắt đầu nhanh chóng lớn dần.
Người thân tử vong, thống khổ và đả kích không thể nghi ngờ là động lực lớn dần rất mạnh.
Âu Dương Chanh Kỳ ngồi bên cạnh Tiêu Hào, rót rượu cho Tiêu Hào. “Chanh Kỳ. Tiêu Hào lấy một cuốn viết tay ra: "Đây là tặng cho cô.”
Âu Dương Chanh Kỳ ngồi xuống, nhìn thấy Tiêu Hào đưa sách cho cô ta, thấy hơi kỳ lạ.
Cô ta nhận lấy sách, sau khi mở ra, trên mặt tràn ngập kinh ngạc vui mừng.
“Anh Tiêu Hào, đây... Đây là trọn bộ công pháp Long Quyền!”
“Ừm.” Tiêu Hào cười nói: “Cô không thể đến Long Tổ thực sự quá đáng tiếc.
“Chỉ cần cô dựa theo công pháp trên quyển sách này tu luyện, luyện thành Long Quyền xong, tuyệt đối không kém tu luyện ở Long Tổ.”
Âu Dương Chanh Kỳ vô cùng kích