“Nhưng mà..." Bạch Khả Như nhìn Âu Dương Chanh Kỳ, lại nói: “Dì Chanh Kỳ cũng gọi là anh Tiêu, vì sao mẹ không ăn giấm?”
Lần đầu tiên Liễu Nguyệt Hân biết Âu Dương Chanh Kỳ gọi anh Tiêu Hào, đương nhiên là cô có ghen.
Sau này tiếp xúc với Âu Dương Chanh Kỳ nhiều lần, mọi người thành bạn.
Liễu Nguyệt Hân không biết nên giải thích như thế nào.
Âu Dương Chanh Kỳ hơi xấu hổ hỏi: “Cô nhóc, rốt cuộc là ai dạy cháu những chuyện này thế?”
Bạch Khả Như cười ha ha nói:
“Cháu cũng không biết... Dù sao cháu biết những chuyện này, cháu còn biết nhiều chuyện hơn ấy”
"Ha ha..."
Bạch Khả Như thực sự biết rất nhiều thứ, Tiêu Hào cũng vô cùng bất ngờ.
Rất nhiều chuyện không gặp được, không trải qua gì đó, Bạch Khả Như cũng có thể nói ra.
Có thể nói, ở trong trí nhớ của Bạch Khả Như có những tin tức này.
Sau này Tiêu Hào sẽ hỏi Ninh Khinh Vân một chút, cô ta chắc chắn biết đáp án.
Hơn bốn mươi phút sau, Tiêu Hào đi tới chỗ ở của Thất Sát.
Tiêu Hào thực sự không ngờ tới, chỗ ở của Thất Sát thực ra là một ngôi nhà nhỏ ở vùng nông thôn hẻo lánh.
Phong cảnh ở ngôi nhà nhỏ rất đẹp, Thất Sát tự tay gieo trồng rất nhiều hoa có.
Thất Sát đã sớm đứng ở cửa đợi Tiêu Hào.
Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân Bạch Khả Như xuống xe xong, lúc Thất Sát nhìn thấy Liễu Nguyệt Hân, đột nhiên... Cảm xúc không khống chế được.
Thất Sát ở dưới áo bào màu đen vẫn không thấy rõ diện mạo, cơ thể được bao phủ trong áo bào màu đen.
“Uyên Ương... Uyên Ương!”
Thất Sát nhìn thấy Liễu Nguyệt Hân, vô cùng kích động: “Uyên Ương, cháu không chết, cháu không chết!”
Thất Sát xông tới, nắm lấy tay Liễu Nguyệt Hân. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Tiêu Hào ôm Bạch Khả Như xuống xe, Bạch Khả Như nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của Thất Sát, tiến tới sát bên cạnh Tiêu Hào.
Tiêu Hào cảm thấy kỳ lạ, lúc trước ở hang động Huyền Âm, Thất Sát bị đám đạo trưởng Nguyên đánh trọng thương, Tiêu Hào chữa trị vết thương cho Thất Sát, đưa cho ông ta âm công nghịch chuyển kinh mạch tu luyện để chữa trị và khôi phục rồi.
Lần trước Thất Sát và Bạch Ái Linh đi tới hang động Huyền Âm, chính là vì tìm kiếm đá Âm Linh, dùng lực lượng của đá Âm Linh chữa thương cho Thất Sát.
Bởi vì Thất Sát nghịch chuyển kinh mạch tẩu hỏa nhập ma sống không được mấy năm, nhất định phải dùng sức mạnh lực âm rất lớn duy trì sinh mệnh.
Tiêu Hào chữa trị vết thương cho Thất Sát xong, còn khôi phục tướng mạo vặn vẹo biến dạng của ông ta.
Vì sao Thất Sát còn bao phủ trong áo bào đen không chịu dùng gương mặt thật gặp người?
Liễu Nguyệt Hân nhìn thấy Thất Sát xong, vốn là kinh hãi, sau đó khôi phục như bình thường.
Tiêu Hào từng nói với Liễu Nguyệt Hân, có khả năng Thất Sát là ông nội của Liễu Nguyệt Hân.
“Ông nội, ông. Ông là ông nội cháu sao?”
Trong lòng Liễu Nguyệt Hân đột nhiên vô cùng chua xót, trong lòng cô có cảm giác máu mủ tình thân, cảm thấy Thất Sát trước mắt, chính là người thân của cô!
Cho nên cô mới hỏi, có phải là ông nội hay không.
“Cháu... Cháu không phải là Uyên Ương!” Bỗng nhiên cảm xúc của Thất Sát càng thêm kích động: “Cháu... Cháu là em gái của Uyên Ương, cháu là em gái...”
“Cháu còn sống!
Thất Sát vô cùng kích động, sức lực trên tay mạnh hơn, giống như làm đau Liễu Nguyệt Hân.
Em gái? Liễu Nguyệt Hân là em gái sao? Tiêu Hào vẫn luôn cho rằng, Liễu Nguyệt Hân là chị gái của Uyên Ương.
“Ông nội, ông nắm đau cháu rồi..."
Thất Sát vội vàng buông lỏng tay Liễu Nguyệt Hân ra, khiến mình bình tĩnh trở lại.
Hai bên đã nhận nhau, Tiêu Hào vẫn giới thiệu: “Tiền bối Thất Sát, đây là vợ của cháu Liễu Nguyệt Hân.”
“Còn nhớ rõ lúc trước chúng ta cùng xuống núi Bàn Long, cháu từng hỏi ông, hơn mười tám năm trước, nhà họ Bạch các ông có vứt bỏ một đứa trẻ hay không.”
“Lúc ấy, ông không trả lời cháu.”
Lúc ấy Thất Sát căn bản không hiểu dụng ý của Tiêu Hào, cũng cho rằng đứa trẻ sơ sinh năm đó đã sớm chết, không muốn nhắc lại chuyện này.
Khi Thất Sát và Bạch Ái Linh lặng lẽ nói chuyện này trong lều, Tiêu Hào nghe thấy.
Lúc ấy Tiêu Hào đã biết, Thất Sát là ông nội của Liễu Nguyệt Hân.
"Là ông có lỗi với cháu, là ông có lỗi với cháu..." Bỗng nhiên Thất Sát nhớ tới một chuyện.
“Là ông vô dụng, đều tại ông vô dụng, là ông hại cháu..."
Thất Sát vô cùng đau khổ và khó chịu, toàn thân đều đang run lẩy bẩy, không thể đối mặt với Liễu Nguyệt Hân.
Ông ta không thể tin được, em gái của Uyên Ương còn sống.
Nhiều năm như vậy, ông ta sớm đã cho rằng con ông ta, cháu nội của ông ta, người thuộc nhất mạch này của ông ta, gần như đều đã chết.
Chỉ còn lại Bạch Khả Như còn sống ở bên ngoài, còn bị người ta hạ cổ...
Tiêu Hào nắm lấy tay Thất Sát, một dòng lực lượng từ mạch môn của ông ta xuôi xuống. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Nhất thời, Thất Sát cảm thấy trong cơ thể tràn ngập lực lượng nhu hòa, cảm xúc mặt trái ở trong lòng, loại cảm giác xúc vô cùng bị thương giảm bớt đi nhiều.
Một lát sau, cảm xúc của Thất Sát ổn định lại.
“Khả Như, cháu là Khả Như..." Thất Sát đi tới trước mặt Tiêu Hào, ngồi xổm xuống, nhìn Khả Như đáng yêu, ông ta muốn ôm Khả Như.
Nhưng Bạch Khả Như lùi về phía sau, nắm lấy tay Tiêu Hào, hơi sợ hãi nói: “Ông cụ, ông... Mặt của ông... Trên mặt ông, làm sao vậy?”
Thất Sát nhớ tới bộ dạng của mình, hình tượng của ông ta thực sự rất đáng sợ, đứa bé nhìn thấy đều đã tránh né.
Nhưng mà Bạch Khả Như ngay cả hiện trường giết người còn không sợ, sao có thể sợ một ông cụ mặc áo bào màu đen?
Thất Sát dùng áo bào màu đen che giấu tướng mạo, dùng bí pháp, những người khác căn bản không nhìn thấy.
Tiêu Hào phát hiện, Bạch Khả Như nhìn chằm chằm gương mặt tối đen của Thất Sát, giống như có thể nhìn thấy ngũ quan của Thất Sát.
Bạch Khả Như là đang sợ ngũ quan của Thất Sát.
Tiêu Hào hỏi: “Tiền bối Thất Sát, tướng mạo của ông, không phải lần trước cháu đã chữa khỏi cho ông rồi sao? Áo bào màu đen này của ông..."
Thất Sát cười khổ hai tiếng, không trả lời, nói: “Tiêu đại sư, mọi người, mời vào bên trong!”
“Có chuyện gì, chúng ta đi vào rồi nói.”
Ánh mắt Tiêu Hào đã xuyên qua áo bào màu đen của Thất Sát.
Tiêu Hào phát hiện... Bên ngoài Thất Sát... Bị người ta hủy dung!
Ngũ quan càng đáng sợ hơn trước, ngũ quan trước đây là vì luyện công tạo thành miệng mắt nghiêng đi biểu cảm vặn vẹo, tóc cũng mất sạch.
Lần này hoàn toàn bị người ta hủy dung, trên mặt đều là vết thương sau khi kết vảy, chi chít, giăng khắp nơi,