Mười mấy phút sau, bỗng nhiên Bạch Ái Linh thấy được bóng dáng quen thuộc.
Một người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi xe.
Ông bảy tới đây!
Trong lòng ông bảy ôm một cô bé đáng yêu.
Bên phải ông bảy là một cô gái xinh đẹp đang đùa với cô bé.
Bên cạnh hai người, là Tiêu Hào đẹp trai.
Một người phụ nữ xinh đẹp kéo cánh tay Tiêu Hào, hai người vừa nói vừa cười đi vào trong biệt thự.
Tiêu Hào đến đây, đi cùng với ông bảy.
Mà người phụ nữ bên cạnh Tiêu Hào...
Đám người đi tới cửa đại sảnh.
“Chị Uyên Ương... Là chị sao?” Bạch Ái Linh thấy Liễu Nguyệt Hân, vô cùng giật mình.
Không phải chị Uyên Ương đã xảy ra chuyện rồi sao? Sao vẫn còn sống...
“Ái Linh.” Tiêu Hào giải thích:
“Người này không phải là Uyên Ương, là em gái của Uyên Ương, Liễu Nguyệt Hân, cũng là vợ của tôi.”
Bạch Ái Linh trợn tròn mắt, trong lòng cô ta rất loạn.
Trong đầu cô ta hiện lên rất nhiều chuyện xảy ra ở trong hang động Huyền Âm.
Tiêu Hào đã cứu cô ta nhiều lần, mỗi lần đều dịu dàng nói bên tại cô ta, tôi sẽ không để cô gặp chuyện không may, tôi sẽ bảo vệ cô, tôi sẽ thủ hộ cô.
Có tôi ở đây, không cần sợ, có tôi ở đây, không cần lo lắng, tôi sẽ không để bất cứ người nào thương tổn cô.
Tiêu Hào cường đại, lần lượt cứu mạng cô ta, khiến Bạch Ái Linh mê luyến người đàn ông thần bí khó lường trước mắt.
Lần trước từ hang động Huyền Âm trở về xong, cô ta điều tra về Tiêu Hào, cô ta biết Tiêu Hào có vợ, mà vợ Tiêu Hào chỉ là một người bình thường.
Ở trong giới tu võ, người đàn ông cường đại có mấy vợ là chuyện rất bình thường. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Thậm chí Bạch Ái Linh nghĩ, sẽ cướp Tiêu Hào tới tay, dù sao mình là người nhà họ Bạch.
Đáng tiếc, cô ta biết, cô ta không có cơ hội, bởi vì gia chủ muốn hứa cô ta cho người đàn ông khác.
Hôm nay cô ta mới biết, vợ Tiêu Hào thực ra là chị họ của cô ta, bé gái hai mươi mấy năm trước mai táng ở núi Vân Tuyết.
Trong lòng Bạch Ái Linh có chút chua xót, bỗng nhiên cô ta rất hâm mộ Liễu Nguyệt Hân.
Nhìn Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân thân mật với nhau, cô ta thậm chí có chút ghen tị...
“Chị Nguyệt Hân, rất vui khi gặp chị” Đôi mắt Bạch Ái Linh hơi ửng đỏ, cô ta nhìn thấy Liễu Nguyệt Hân thực sự rất vui, nhưng tâm trạng vô cùng phức tạp, cô ta không khống chế được cảm xúc của mình.
“Chị Nguyệt Hân, mấy năm nay ông bảy sống không dễ dàng, sau này chị phải ở bên ông bảy nhiều hơn đấy.”
Liễu Nguyệt Hân kéo cánh tay Bạch Ái Linh: “Ái Linh, chị cũng rất vui khi gặp được em, bây giờ chị lại có thêm một người thân.”
Hai người nắm chặt tay nhau, sau đó buông ra.
Liễu Nguyệt Hân giới thiệu cho Bạch Ái Linh: “Vị này là bạn của chị, Âu Dương Chanh Kỳ."
“Cháu tên là Khả Như!” Bạch Khả Như giành trước Tiêu Hào, tự mình giới thiệu.
Hai bên đều làm quen với nhau. Đúng lúc này, bên cạnh có hai người đi tới.
Một người là người đàn ông trung niên cao gầy đeo kính gọng vàng, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, mặc lễ phục dạ hội màu tím.
Người tới chính là Bạch Trường Nhân và Bạch Như Mai.
Bạch Như Mai vừa tới, ánh mắt lập tức nhìn về phía Liễu Nguyệt Hân.
Bạch Như Mai là cô gái xinh đẹp của nhà họ Bạch, ở Bình Châu cũng coi như là danh viện nổi tiếng.
Nhưng mà cô ta so với Liễu Nguyệt Hân trước mắt, kém xa.
Cho dù là ngũ quan bên ngoài, hay là khí chất dáng người, cô ta đều kém Liễu Nguyệt Hân rất nhiều.
Liễu Nguyệt Hân và Âu Dương Chanh Kỳ cũng đánh giá hai người kia, đã biết người trước mắt, là kẻ thù của bọn họ.
Bạch Trường Nhân nói: “Chú bảy, chú tới sớm thật, khụ khụ..."
“Mấy vị này, đều là bạn của chú bảy sao?”
Nếu là bình thường, Thất Sát sẽ dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Bạch Trường Nhân.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, mục đích tối nay là vì báo thù, Bạch Trường Nhân cũng nằm trong danh sách nhất định phải giết của bọn họ.
Thất Sát không chút khách sáo, lạnh lùng nói: “Mấy người này là ai, cậu còn không biết sao?”
“Bạch Trường Nhân, đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi.”
Bạch Trường Nhân mới gặp mặt đám người Tiêu Hào, nhưng ông ta biết rõ thân phận của mỗi người.
Bên Tiêu Hào cũng như vậy, trước khi tới chắc chắn đã điều tra tường tận về nhà họ Bạch, tất cả cấp cao của nhà họ Bạch, đám người Tiêu Hào đều biết.
Bạch Trường Nhân cau mày, trước đây ở trước mặt ông ta, Thất Sát không dám thở mạnh một tiếng.
Hôm nay nhìn thấy ông ta, vậy mà bắt đầu phát cáu. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Bạch Trường Nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chú bảy, chúc mừng chú tìm được cháu gái, lần này cháu gái và chắt gái tới, cháu và bố đều rất vui.”
“Bữa tiệc ngày hôm nay, mọi người là tới chúc mừng sinh nhật Ái Linh, chúng cháu nhiệt liệt hoan nghênh”
“Không có ý gì khác.”
“Khụ khụ..."
Nói tới đây, Bạch Trường Nhân lại họ khan vài tiếng, không khống chế nổi.
Bạch Trường Nhân đang âm thầm thăm dò thực lực của Tiêu Hào và hai người phụ nữ, một khi Bạch Trường Nhân sử dụng công pháp, khí tức phóng ra sẽ dẫn tới họ khan, đây là bệnh cũ của ông ta.
Bạch Trường Nhân thăm dò Tiêu Hào, là Huyền Thông cấp năm, còn Liễu Nguyệt Hân và Âu Dương Chanh Kỳ, căn bản không lọt vào mắt.
Thăm dò xong, Bạch Trường Nhân hoàn toàn yên tâm.
Ông ta không thăm dò Thất Sát, bởi vì trước đó không lâu bố mới hành hạ Thất Sát, gần như là phế đi công lực của Thất Sát.
Thất Sát căn bản không sợ uy hiếp của Bạch Trường Nhân: “Sao lại khu rồi?”
“Cơ thể không tốt thì đừng tới nơi này, người ở đây nhiều, cậu không ngừng khụ như thế, lây bệnh cho người ta thì không tốt.”
“Như Mai, nhanh dẫn bố cô về đi.”
Bạch Như Mai đấm lưng thuận khí cho bố, bất mãn nhìn Thất Sát: “Cảm ơn ông bảy quan tâm, cơ thể bố cháu rất tốt, trái lại nghe nói ông bảy bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, nếu không thì đã không mặc áo chùm kín từ đầu tới chân không dám gặp người.”
“Hôm nay là tiệc sinh nhật của Ái Linh, ở đây có một số bạn bè tới, ông bảy, bộ dạng này của ông, e rằng sẽ khiến người ta sợ thì không tốt đâu!”
“Cháu khuyên ông nên trở về thì hơn.”
Bạch Như Mai cố ý mắng lại, trút giận thay cho bố mình.
“Làm càn!” Thất Sát giận dữ: “Bạch Như Mai, đừng quên tôi là ông nội của cô, sao cô có thể nói chuyện như vậy?”
“Ông bảy, ông đừng tức giận như vậy.” Bạch Như Mai bày ra tư thái cô cả: “Cháu chỉ đang nói thật mà thôi.”