Chiến đấu tiếp tục, người thắng lợi đang hoan hô, người thất bại ủ rũ. Tiêu Hào không có hứng thú đối với tỷ thí này, ngồi ở một bên cắn hạt dua.
Âu Dương Chanh Kỳ ở bên cạnh Tiêu Hào nói: “Anh Tiêu Hào, anh nói xem trong ba mươi mấy người này, người nào sẽ thắng?”
Tiêu Hào nhìn lướt qua hiện trường với vẻ tùy ý, nói: “Rất mạnh là người nhà họ Đới nhà họ Hàn và nhà họ Lưu.”
“Người ba nhà này sắp xếp chắc chắn sẽ đánh bại hết những người khác.”
Âu Dương Chanh Kỳ có vẻ đăm chiêu, người của ba nhà kia đã có hai người lên sân khấu, quả thực rất lợi hai.
“Tôi thấy người thanh niên cột khăn trùm đầu giống như rất mạnh, rõ ràng là vừa rồi có thể đánh bại tuyển thủ nhà họ Hàn, nhưng mà anh ta lại thua”
Tiêu Hào giải thích: “Người thanh niên kia thực sự rất mạnh, nhưng anh ta không dám thắng”
“Cuộc tỷ thí này là nhà họ Bạch sắp xếp cho ba gia tộc, cũng thị uy cho gia tộc và người thế lực khác.
“Cho nên chỉ có thể là tuyển thủ của ba gia tộc này thắng, chồng sắp cưới của Bạch Ái Linh, nhất định phải là người thắng trong ba người này."
“Nếu người thanh niên kia thắng tuyển thủ của ba gia tộc, tối nay rời khỏi nhà họ Bạch, sẽ phơi thấy ở đầu đường.”
Tiêu Hào đã sớm nhìn thấu mọi chuyện.
Âu Dương Chanh Kỳ liên tục gật đầu, cô ta học được rất nhiều điều. Mọi chuyện đều là nhà họ Bạch sắp xếp trước.
Chiến đấu giảng co hơn nửa tiếng sau, cuối cùng chỉ còn lại ba người.
Ba người này đúng là tuyển thủ của nhà họ Lưu, nhà họ Đới và nhà họ Hàn.
Lưu Cương nhà họ Lưu, Đới Văn Quân nhà họ Đới, Hàn Dương Vũ nhà họ Hàn.
Lưu Cương đầu bốn mươi, cao lớn thô kệch, có liên quan tới tu luyện công pháp nhà họ Lưu, bố Lưu Cương cũng cao lớn thô kệch, làn da đen xì, bắp thịt trên người gồ lên cao, bộ dạng như người đàn ông vạm vỡ.
Đới Văn Quân đầu ba mươi, mặt hình chữ quốc, nhìn vẻ mặt chính trực, khí thế bất phàm.
Hàn Dương Vũ là một tên “trai bao”, vừa mới hai mươi, mặc đồ màu trắng, tác phong nhanh nhẹn, trên mặt luôn là nụ cười.
Ba người thắng đứng trong sân. Mời đọc truyện trên truyen88.vip
Bạch Triều Vĩ tiến lên tuyên bố, nói: “Trải qua ba mươi mấy cuộc tỷ thí, bây giờ có ba vị chiến thắng.”
“Lưu Cương, Đới Văn Quân, Hàn Dương Vũ.
“Không biết còn người nào dự thi nữa không?”
“Nếu không còn, phía dưới do ba người rút thăm quyết thắng thua!”
Mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch của Bạch Triều Vĩ đang tiến hành.
Cuối cùng, là ba nhà quyết thắng thua.
Hơn nữa vì nhằm công bằng, ba người rút thăm chiến đấu.
Những người thua đều ủ rũ.
Người thông minh đều nhìn ra được, cuối cùng sẽ là ba nhà thắng thua.
Những người dự thi khác, chỉ là cố gắng sắp xếp mà thôi, hoàn toàn chỉ là đi ngang qua sân khấu.
Khi Bạch Triều Vĩ tuyên bố trận chung kết, Tiêu Hào đi ra.
“Đợi đã, tôi dự thi!”
Chắc chắn là Tiêu Hào muốn phá hoại kế hoạch của Bạch Triều Vĩ.
Không thể để Bạch Ái Linh gả cho người mà cô ta không thích được.
Chuyện này sớm đã bàn bạc, Âu Dương Chanh Kỳ và Liễu Nguyệt Hân đều đồng ý để Tiêu Hào xử lý chuyện này.
Đợi chuyện nơi này giải quyết xong, lại dốc sức đối phó Bạch Triều Vĩ.
Toàn bộ đều tiến hành từng bước một.
Bạch Ái Linh nhìn thấy Tiêu Hào lên sân khấu, trong mắt mang theo cảm động và ngạc nhiên vui mừng.
Tiêu Hào đi lên sân khấu xong, đảm khách khứa đều vô cùng bất ngờ.
Mà trong lòng Bạch Triều Vĩ thì nở nụ cười mỉa, ông ta còn đang sợ Tiêu Hào không lên.
Lúc trước Bạch Trường Nhân và Bạch Như Mai gặp đám người Tiêu Hào ở cửa đại sảnh bữa tiệc, Bạch Trường Nhân dò xét thực lực của đám người Tiêu Hào.
Tiêu Hào là Huyền Thông cấp năm.
Tuyển thủ của ba gia tộc lớn, đều là Huyền Thông cấp tám.
Hơn nữa ba người đều là hạng người lòng dạ độc ác, lúc này Tiêu Hào đi lên, quả thực là muốn chết
Tiêu Hào đi tới giữa phòng, báo tên đơn giản với mọi người, nói: “Thành Đế Nam, Tiêu Hào!”
Phía dưới tràn ngập tiếng thổn thức.
“Thành Đế Nam là nơi nào?”
“Bình Châu không có nơi này đúng không?”
“Tôi từng nghe nói tới, đó là một thành phố nhỏ không đáng kể chút nào.”
“Sao nhà họ Bạch lại có khách như vậy?”
“Tôi thấy Tiêu Hào vẫn luôn đi cùng Liễu Nguyệt Hân, chắc chắn là Liễu Nguyệt Hân dẫn người này tới.”
“Đúng là không biết sống chết, người như vậy cũng muốn cưới Bạch Ái Linh, đúng là nằm mơ.
“Bây giờ có nhiều người có loại ý nghĩ một bước lên trời, thích mơ giữa ban ngày lắm.”
Rất nhiều người đều đang đùa gion.
Bọn họ đều cho rằng Tiêu Hào giống như tên cặn bã tỷ thí lúc trước, muốn một bước lên trời, muốn tới điên lên.
Cảm xúc của Tiêu Hào không có bất cứ biến hóa gì.
Lúc này, ba người dự thi đứng đối diện Tiêu Hào. Ba người đánh giá Tiêu Hào cẩn thận.
Lưu Cương liếc Tiêu Hào nói: “Con chó con mèo gì, cũng dám tới khiêu chiến chúng tôi!”
Đới Văn Quân cũng liếc mắt nhìn Tiêu Hào một cái: “Sao cậu vẫn luôn không ra tay, đợi mọi người đánh tới cuối cùng mới đi ra, rất rõ ràng, là muốn những người tỷ thí tiêu hao thực lực rất nhiều, đi ra muốn sửa mái nhà dột.”
“Tên nhóc, muốn chiếm được tiện nghi, đầu cơ trục lợi không đơn giản như vậy đâu, nhanh cút đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ”
Hàn Dương Vũ thì mỉm cười, âm dương quái khí nói: “Bây giờ anh chui qua háng tôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng."
Ba người này miệng rất thối. Mời đọc truyện trên truyen88.vip
Trong cuộc tỷ thí vừa rồi, bọn họ đùa cợt sỉ nhục những người dự thi khác, lấy chuyện này làm vui.
Thậm chí bọn họ còn ra tay độc ác, đánh sáu người tàn phế.
Bọn họ làm như vậy, rất rõ ràng là đang khoe khoang sự cường đại của gia tộc bọn họ.
Người bị đánh thành tàn phế, chỉ có thể trách mình tài nghệ không bằng người ta, chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Tiêu Hào liếc mắt nhìn ba người một cái: “Đúng là đồ bỏ đi!”
Ở trong mắt Tiêu Hào, khoe khoang của bọn họ chỉ là không có tố chất, nhân phẩm đồ đỏ bỏ đi.
Ba người thực sự không ngờ, Tiêu Hào ngạo mạn như thế!
Ba người lập tức ngây ngẩn cả người, lớn như vậy, chưa từng có người nào dám nói bọn họ là đồ bỏ đi trước mặt bọn họ.
Lưu Cương gầm lên: “Tên nhóc, mày nói cái gì? Mày nói ai là đồ bỏ đi?"
“Không không không... Tôi không nhằm vào anh.” Tiêu Hào cười, giải thích: “Tôi là nói cả ba người, đều là đồ bỏ đi!”
Vừa mới nói xong, ba người giận dữ!
Không ai dám ngạo mạn như vậy ở trước mặt bọn họ
Đây là nhục nhã một cách trần trui!
Không riêng gì ba người giận dữ, trên mặt ba gia chủ cũng tràn ngập tức giận.
Một người từ thành phố nhỏ tới, cũng dám sỉ nhục ba gia tộc lớn!
Quả thực là muốn chết
“Tên nhóc, tao sẽ phế mày đi!”
Lưu Cương vùng quả đấm như bao cát mang theo ánh sáng vàng