Ở trong lòng Bạch Triều Vĩ, Thất Sát vẫn luôn là một con chó nghe lời.
Mấy năm nay Thất Sát vẫn luôn như chó vẫy đuôi mừng chủ ở trước mặt Bạch Triều Vĩ.
Nhưng mà bây giờ, con chó này muốn cắn chết chủ nhân.
Thực lực của Thất Sát Bạch Triều Vĩ biết rất rõ, tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta.
Cho dù là Thất Sát lúc toàn thịnh, cũng không có khả năng thắng được Bạch Triều Vĩ.
Bởi vì Bạch Triều Vĩ là Thần Thông cấp hai!
Nhưng mà lúc này, trong lòng Bạch Triều Vĩ rất hoang mang.
Thất Sát tràn ngập tự tin như vậy, chắc chắn là chuẩn bị đầy đủ, có nắm chắc tất thắng.
Bạch Triều Vĩ vốn muốn từ chối, ông ta là gia chủ, ông ta có đủ lý do từ chối, ví dụ như uống quá nhiều rượu, cơ thể không thoải mái, đều có thể từ chối khiêu chiến.
Nhưng mà ông ta nghĩ một lát, nếu hôm nay từ chối, ngày mai ngày mốt Thất Sát còn có thể tìm ông ta khiêu chiến. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Sau khi từ chối, lại tìm người ám sát đám người Thất Sát sao?
Như vậy cũng được, nhưng Bạch Triều Vĩ cảm thấy chuyện này không ổn.
Hôm nay mời sư phụ của con thứ hai tới, người của Phi Ưng Tông.
Hôm nay nhất định phải giết hết Thất Sát và đám người Tiêu Hào ở đây.
Nếu hôm nay không làm được chuyện này, sau này hậu hoạn vô cùng.
Giết người diệt khẩu mới có thể vô tù!
Cho nên Bạch Triều Vĩ suy nghĩ một lúc sau, ông ta đồng ý.
Nếu đánh bại Thất Sát, thì lấy tội danh dĩ hạ phạm thượng, trực tiếp diệt trừ Thất Sát, diệt trừ đám người Tiêu Hào, không để lại một ai!
Nếu mình thua, vậy thì sẽ trở mặt với đám người Thất Sát ngay tại chỗ, bảo người của Phi Ưng Tông ra mặt, giết sạch đám người Thất Sát và Tiêu Hào.
Bạch Triều Vĩ nghĩ xong mọi chuyện, gương mặt bình tĩnh lại.
“Anh bảy, anh đã muốn khiêu chiến với tôi, dựa theo quy tắc của gia tộc, tôi nhất định phải đồng ý."
“Nếu anh bảy thắng, thì có đủ ủng hộ, vậy vị trí gia chủ đương nhiên thuộc về anh bảy.”
Lời nói của Bạch Triều Vĩ vô cùng hoa mỹ.
Nhưng ông ta biết, cho dù thắng hay thua, đều sẽ trở mặt với Thất Sát.
Thất Sát cho rằng đối phương sẽ ngăn cản đủ kiểu, nhưng thực sự không ngờ Bạch Triều Vĩ lại đồng ý nhanh tới vậy.
Hai người đi tới giữa sân khấu. Thất Sát cởi áo bào màu đen trên người xuống, giao cho Bạch Ái Linh.
Phía dưới áo bào đen, là trang phục võ sĩ màu đen bình thường ông ta luyện công.
Bạch Triều Vĩ uy phong lẫm liệt đi tới giữa sân. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Bạch Triều Vĩ nói: “Anh bảy, điểm đến giữa chúng ta là dừng.”
Vẻ mặt Thất Sát không chút thay đổi: “Mời!”
“Đừng nóng vội.” Bạch Triều Vĩ nói: “Tỷ thí giữa chúng ta, là thực lực chân thật, tuyệt đối không thể dùng pháp bảo.”
“Không thể dùng vũ khí tăng lực lượng.”
“Nếu không thì trực tiếp phần thua!”
Thất Sát không có bất cứ pháp bảo gì, ông ta hiểu rõ, lúc trước ông ta đánh bại Bạch Thế Dân, đối phương cho rằng ông ta dùng pháp bảo.
Thất Sát cười nói: “Nếu như ông hoài nghi tôi dùng pháp bảo, ông có thể lục soát người, cũng có thể kiểm tra.
“Cho đến bây giờ tôi chưa từng dùng pháp bảo.”
Bạch Triều Vĩ nghe thấy thế, cuối cùng cũng yên tâm.
Không có pháp bảo, một chiêu của tôi có thể lấy được tính mạng của ông! Đừng trách tôi ra tay vô tình!
“Ra tay đi!”
Bạch Triều Vĩ ra tay rồi.
Bạch Triều Vĩ ra tay quá nhanh, cả người hóa thành tia sáng vàng, xông về phía Thất Sát.
Đây là lực lượng của cảnh giới Thần
Thông!
Kim đạo mười thước trực tiếp tiến tới trước mặt Thất Sát.
Không có điểm đến là dừng, Bạch Triều Vĩ vừa ra tay đã dùng tuyệt chiêu, muốn một đao chém Thất Sát thành hai khúc.
Ông ta biết Thất Sát là Huyền Thông, cho nên trực tiếp dùng lực lượng của Thần Thông giết Thất Sát. Một chiêu đánh Thất Sát tiến vào địa ngục.
Mọi người kinh hãi kêu lên!
Ở nơi như Bình Châu này, rất ít khi thấy được lực lượng của cảnh giới Thần Thông.
Cái bàn bên cạnh trực tiếp dập nát theo tiếng. Mọi người nhao nhao lùi về phía sau.
Từ lúc Bạch Triều Vĩ ra tay, sàn nhà dưới chân ông ta trực tiếp nứt ra Khí tức khủng bố khiến mọi người kinh hoàng, lùi về phía sau. “Lực lượng Thần Thông!”
“Cảnh giới Thần Thông!”
“Trời ạ!”
“Lực lượng mạnh như vậy, Thất Sát sẽ phải chết không thể nghi ngờ!” Tám mươi chín mươi phần trăm mọi người có mặt ở hiện trường đều cho rằng Thất Sát sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Huyền Thông và Thần Thông kém nhau một cảnh giới lớn, cách biệt một trời một vực!
Lúc mọi người ở đây cho rằng Thất Sát sẽ bị chém thành hai khúc... Thất Sát ra tay rồi. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Thất Sát tay không tấc sắt, nhẹ nhàng bâng quơ nâng tay phải lên, trực tiếp nắm lấy kim đao dày mấy chục thước.
Những người đứng xem nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho rằng Thất Sát điên rồi!
Vươn tay ra nắm lấy kim đạo, quả thực là muốn chết.
Rầm!
Không có nổ mạnh, chỉ có tiếng thanh thúy vang lên.
Kim đạo dày mấy chục thước bị dập nát từng khúc.
Thất Sát tay không bóp nát kim đạo do năng lượng hóa thành.
Một giây sau.
Bóng dáng Thất Sát di chuyển, hóa thành một tàn ảnh xông tới trước mặt Bạch Triều Vĩ, tay phải nắm lấy xương cổ Bạch Triều Vĩ.
Một bàn tay của Thất Sát, xách Bạch Triều Vĩ lên!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Rất nhiều người đại não còn chưa biến chuyển.
Rõ ràng là Bạch Triều Vĩ sẽ giết chết Thất Sát, chém Thất Sát thành mảnh nhỏ, nhưng bọn họ lại thấy Thất Sát bóp nát lực lượng của Bạch Triều Vĩ, dễ dàng khống chế Bạch Triều Vĩ.
Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh giống như chết lặng! Có người há to miệng, có người dụi mắt, có người véo mạnh đùi mình.
Bọn họ đều không thể tin được vào cảnh mà mình thấy trước mắt.
Cường giả đứng đầu Bình Châu, gia chủ của nhà họ Bạch, một chiêu bị người ta chế ngự rồi!
Trên gương mặt Bạch Trường Nhân tràn ngập vẻ giật mình, ông ta mới thấy bố sử dụng tuyệt chiêu, tuyệt đối có thể giết chết Thất Sát.
Kết quả lại bị Thất Sát giết ngược lại!
Hoảng sợ nhất vẫn là Bạch Triều Vĩ, ông ta không thể tin được, một con chó ông ta hành hạ nhiều năm, thực lực sẽ mạnh như thế, thực lực mạnh gấp bội bản thân.
Một chiêu vừa rồi có uy lực thế nào Bạch Triều Vĩ biết rõ nhất, đó là một trong những tuyệt chiêu của ông ta, có thể nói là một kích mạnh nhất.
Nhưng mà một kích rất mạnh này ở trước mặt đối phương, lại không chịu nổi một kích!
“Buông!”
“Anh bảy, đừng mà!”
Bạch Triều Vĩ cảm nhận được sát ý của Thất Sát, loại sát ý này khiến toàn thân ông ta lạnh lẽo, giống như muốn xé ông ta thành mảnh nhỏ!
Thất Sát thực sự muốn trực tiếp giết Bạch Triều Vĩ, nhưng ông ta biết rõ, bây giờ không thể.
Ông ta phải từng bước cướp đi mọi thứ của Bạch Triều Vĩ, phải thông qua thủ đoạn bình thường lấy đi mọi thứ Thất Sát để Bạch Triều Vĩ xuống.
Bạch Triều Vĩ vừa mới được để xuống, liên tục lùi về sau, vẻ mặt hoảng SỢ. “Ông... Ông không phải là Thất Sát, ông không phải là anh bảy của tôi!”
Bạch Triều Vĩ hét to: “Lực lượng mà ông vừa mới sử dụng, tuyệt đối không phải lực lượng của nhà họ Bạch chúng tôi!”
“Lực lượng của anh bảy tôi tôi biết rõ nhất, không có khả năng mạnh như thế.”
“Mấy năm nay anh bảy của tôi tu luyện âm công, mà lực lượng của ông, rất rõ ràng là không phải!”