Giọng nói của Quỷ Diện vô cùng âm trầm, lời nói của ông ta càng âm trầm hơn!
Bạch Thế Dân bị dọa đầu đầy mồ hôi lạnh: “Tiền bối, tôi trung thành và tận tâm đối với gia chủ và ngài, tôi có thể tiếp tục ở bên cạnh ngài làm việc.” “Cầu xin tiền bối thành toàn!”
Quỷ Diện lạnh lùng nói: “Mọi chuyện đã kết thúc, ông đã không còn bất cứ giá trị nào nữa.
“Nếu không thì đám người Tiêu Hào đuổi theo ông không rời, ông cũng phải chết.”
“Chỉ khi ông chết, tôi mới không bị lộ."
“Đừng mà.” Bạch Thế Dân vô cùng sốt ruột: “Tiền bối, cầu xin ngài đừng mà, tôi có thể làm rất nhiều chuyện cho ngài, tôi có thể làm trâu làm ngựa!”
“Kiếp sau đi!” Quỷ Diện nói xong, tay phải nắm lấy tay trái Bạch Thế Dân. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Tay trái của Bạch Thế Dân bắt đầu khô héo, làn da lõm xuống, huyết mạch xói mòn, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, cánh tay đã khô héo hoàn toàn
Bạch Thế Dân vô cùng hoảng sợ và đau đớn, ông ta muốn kêu to, nhưng xé rách yết hầu đều không kêu ra được nữa chữ!
Ông ta đang định vùng vẫy, nhưng bất cứ bộ phận nào trên cơ thể đều không cử động được!
Ông ta chỉ có thể im lặng hứng chịu đau đớn vô tận!
Ngay sau đó, lực lượng khủng bố trong tay Quỷ Diện nhanh chóng lan tràn ra những nơi khác trên cơ thể Bạch Thế Dân, đi qua nơi nào, nơi đó sẽ khô héo!
Mười mấy giây sau, Bạch Thế Dân hoàn toàn biến thành thây khô, giống y như đúc lúc Bạch Triều Vĩ chết!
Trong tay phải Quỷ Diện xuất hiện từng ngọn lửa.
Ngọn lửa màu lam, không có một chút nhiệt độ, là lửa lạnh lẽo.
Ngọn lửa đốt về phía thây khô, thây khô gặp lửa xong, nhanh chóng hóa thành bột phần.
Quần áo trên người Bạch Thế Dân, toàn bộ bị thiêu hủy, biến thành bột phấn.
Trong tay trái Quỷ Diện là một cái túi to.
Dưới lực lượng kỳ lạ bột phần bay vào trong túi to này.
Hơn mười giây sau, thấy khô biến thành bột phần bay vào túi to, Quỷ Diện đóng túi cẩn thận, nhét vào trong túi mình.
Kế tiếp Quỷ Diện xuống xe, bóng dáng chớp lóe, biến mất trong đêm đen mờ mịt.
Mười mấy phút sau, Tiêu Hào, Liễu Nguyệt Hân, Âu Dương Chanh Kỳ, Bạch Khả Như xuất hiện ở bệnh viện.
Ở trong bệnh viện thấy được Bạch Như Mai đang hôn mê trong phòng bệnh nặng, nhưng không nhìn thấy Bạch Thế Dân.
Đi tới bãi đỗ xe, phát hiện xe của Bạch Thế Dân.
Cửa xe khóa, cũng không có ai ở bên trong.
Liễu Nguyệt Hân nói: “Chắc chắn là Bạch Thế Dân nhận được tin tức, chạy mất.”
Âu Dương Chanh Kỳ cũng nói: “Bạch Thế Dân làm việc ở nhà họ Bạch nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ ở nhà họ Bạch không tệ, chắc chắn là có người mật báo cho
Mọi người đang định rời đi, Tiêu Hào nói: “Đợi một chút.”
“Chạy trốn mà không lái xe, rất kỳ la."
Âu Dương Chanh Kỳ lại nói: “Chuyện này có gì mà kỳ lạ? Sợ kẻ thù đuổi theo, không dám lái xe của nhà họ Bạch, chắc chắn là đi xe taxi chạy mất rồi.”
Đây không phải là trọng điểm, Tiêu Hào phát hiện trong xe hơi khác thường.
Tay Tiêu Hào nắm lấy cửa xe chỗ lái, một dòng lực lượng tiến vào khóa xe, một giây sau cửa xe mở ra.
Trong xe hoàn toàn bình thường, không có một chút dấu vết nào.
Nhưng Tiêu Hào lại ngửi được mùi hương, hương vị của vu thuật.
Đây là ngọn lửa đặc biệt vu sư hay sử dụng, Tiêu Hào kiến thức rộng rãi đã nhận ra.
Lúc trước Quỷ Diện giết người, đốt cháy Bạch Thế Dân xong thì đóng cửa xe rời đi.
Lực lượng của Quỷ Diện rất mạnh, ngọn lửa của ông ta, cho dù là cường giả Kim Đan cũng không phân biệt được, càng không thể dùng mùi nhận ra.
Nhưng Tiêu Hào là để vương, dấu vết ở nơi này không thoát khỏi mũi và phân tích của Tiêu Hào.
Tiêu Hào nói với mấy người phụ nữ: “Bạch Thế Dân đã chết.”
“Bị một vu sư cường đại giết chết”
Âu Dương Chanh Kỳ nói: “Anh nói cái gì? Bạch Thế Dân đã chết sao?”
Liễu Nguyệt Hân cũng không thể hiểu được: “Tiêu Hào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Âu Dương Chanh Kỳ muốn bắt được Bạch Thế Dân, tự tay giết chết Bạch Thế Dân trả thù cho bác cả và người nhà Âu Dương, thực sự không ngờ tới, Tiêu Hào lại nói Bạch Thế Dân đã chết.
Tiêu Hào nói rất chắc chắn: “Là một vu sư, một vu sư cường đại giết Bạch Thế Dân.”
“Vu sư này, tám chín phần mười là kẻ chủ mưu đứng sau khống chế nhà họ Bạch.”
Trong mắt Tiêu Hào mang theo ý lạnh, Bạch Thế Dân không phải kẻ chủ mưu, Bạch Triều Vĩ cũng không phải kẻ chủ mưu, vu sư đứng sau mới phải.
Âu Dương Chanh Kỳ không cam lòng: “Anh Tiêu Hào, bước tiếp theo, chúng ta nên làm gì đây?”
“Chúng ta đi đâu tìm vụ sư này?”
Với tình hình trước mắt, Tiêu Hào cũng không có một chút manh mối nào.
Đôi mắt Bạch Khả Như ngấn lệ: “Bố Tiêu Hào, mẹ, có phải thù của bố con không được báo hay không.”
“Có phải không bắt được tên vu sư đáng ghét kia hay không?”
Tiêu Hào nhìn Bạch Khả Như ấm ức, ôm Bạch Khả Như vào trong lòng, nói: “Bố con là anh em tốt nhất của bố, bố đồng ý với con, cho dù vu sư kia là ai, cho dù người này lợi hại tới mức nào, bố nhất định sẽ tìm được người này, giết chết người này!”
Tiêu Hào nhất định phải tìm được vu sư, báo thù cho người anh em Bạch Đình Quốc! Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Âu Dương Chanh Kỳ nói: “Anh Tiêu Hào, mọi chuyện phải dựa vào anh rồi!”
Âu Dương Chanh Kỳ không có thực lực, cũng không có tinh lực đi điều tra vu sư, bởi vì cảnh giới của cô ta quá yếu, kẻ địch thì quá mạnh.
Chuyện này, chỉ có thể để Tiêu Hào đi điều tra.
Tiêu Hào nói: “Tất cả mọi người là bạn, Chanh Kỳ yên tâm đi, đợi tôi tóm được người đứng sau, tôi nhất định sẽ báo với cô.
Tiêu Hào chuẩn bị dẫn mọi người rời đi, mà Liễu Nguyệt Hân lại nói: “Tiêu Hào, chúng ta qua xem Bạch Như Mai được không?”
“Có lẽ cô ta biết chút gì đó.”
Tiêu Hào không muốn đi tìm Bạch Như Mai, vu sư kia giết Bạch Thế Dân, hủy thi diệt tích, chắc chắn là giết người diệt khẩu, Bạch Thế Dân tuyệt đối biết bí mật gì đấy.
Mà vu sư lại thả Bạch Như Mai, vậy nói lên Bạch Như Mai không biết chuyện gì, nếu không thì Bạch Như Mai đang hôn mê đã sớm chết.
Hơn nữa Tiêu Hào không có bất cứ ấn tượng tốt gì đối với người phụ nữ Bạch Như Mai này.
Âu Dương Chanh Kỳ cũng nói: “Dù sao đã đến đây, chúng ta qua đó xem đi."
Mọi người đi tới phòng chăm sóc đặc biệt xong, Bạch Như Mai vẫn còn đang hôn mê.
Tiêu Hào đi tới trước giường bệnh, đang định dùng lực lượng thức tỉnh Bạch Như Mai, đột nhiên Bạch Như Mai mở to mắt.
Trong đôi mắt không có tròng trắng mắt, tất cả đều màu đen.
Trong đôi mắt tỏa ra khí tức âm trầm vô cùng khủng bố, ngọn đèn trong phòng bệnh cũng bắt đầu không ngừng chớp lóe!
Ngay sau đó, Bạch Như Mai ở trên giường bệnh đột nhiên ngồi dậy, cười ha ha với mọi người!
Hai người phụ nữ đều bị dọa thay đổi sắc mặt, gương mặt trắng xanh, Bạch Khả Như ôm chặt lấy Liễu Nguyệt Hân, vùi đầu vào trong lòng Liễu Nguyệt