Sáng ngày hôm sau Tiêu Hào rời giường xong, phát hiện du thuyền đang nhanh chóng đi về trước, đi sâu về phía Hải Vực, anh hỏi nhân viên công tác, du thuyền đã chạy về phía bắc mấy tiếng.
Mục đích lần này, là một tòa đảo nhỏ.
Tiêu Hào liên lạc với Lô Nhật Bách. Sau khi Lô Nhật Bách đi vào, sắp xếp bữa sáng ngon miệng cho Tiêu Hào.
Ông ta nói cho Tiêu Hào, cấp cao của bọn họ ở trên đảo, bởi vì phương tiện thông tin không thể liên lạc được với người trên đảo nhỏ, cho nên tất phải điều khiển thuyền qua đó, ở trên đảo gặp cấp cao của Hồn Điện.
Tiêu Hào cũng không nghĩ nhiều, ăn sáng xong thì tiếp tục đợi trong phòng.
Giữa trưa, du thuyền đến gần một hòn đảo nhỏ, Lô Nhật Bách mời Tiêu Hào xuống thuyền.
Sau lưng Tiêu Hào là Đỗ Thanh Như ngủ say, mang theo đồ đơn giản.
Trên mặt anh và Đỗ Thanh Như vẫn đeo mặt nạ, ở trước mặt người của Hồn Điện lúc nào cũng phải cẩn thận, không thể để lộ thân phận của bọn họ.
Lô Nhật Bách thấy Tiêu Hào cẩn thận như vậy, nói: “Bạn của ngài vẫn còn đang hôn mê, người của chúng tôi hoàn toàn có thể chăm sóc.”
Tiêu Hào nói: “Dẫn người của các ông tới, chúng ta bàn ở đây, hoặc là tôi sẽ dẫn theo bạn tôi.”
Lô Nhật Bách không nhiều lời nữa, Tiêu Hào cõng Đỗ Thanh Như, rời khỏi du thuyền đi lên bờ. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Đảo nhỏ này toàn cây xanh, khắp nơi là rừng cây hoa cỏ, có rất nhiều người đi ngang qua, những người này đều là tu luyện giả của Hồn Điện.
Tiêu Hào nhìn ra được, nơi này là căn cứ tu luyện của Hồn Điện.
Hồn Điện bồi dưỡng nhân tài, bồi dưỡng cường giả, nhất là bồi dưỡng sát thủ lợi hại, đều ở một số trụ sở bí mật, ví dụ như trong núi sâu hoang tàn vắng vẻ, lại ví dụ như ở trong biển rộng cách xa tầm mắt con người.
Đám Tiêu Hào ngồi một chiếc xe Jeep đi tới giữa một rừng cây rậm rạp.
Trước mắt là một hồ nước xinh đẹp, rộng mấy trăm mét vuông, trong hồ nước truyền ra linh khí nhàn nhạt.
Nơi này là một không gian tu luyện rất tốt, không có bất cứ ô nhiễm hiện đại hóa nào.
Ở bờ hồ có hai người đàn ông trung niên năm mươi tuổi trở lên, trên người bọn họ mặc trang phục võ sĩ tu luyện, bên trái trang phục võ sĩ màu đen, bên phải là trang phục võ sĩ màu trắng.
Bọn họ đi giày vải thoải mái, cách ăn mặc nhìn vô cùng bình thường. Trên đầu hai người đều không có tóc, cạo đầu bóng loáng, giống như đối với bọn họ mà nói, tóc chỉ là trang sức, không có bất cứ tác dụng gì.
Rõ ràng là hai người kia là song sinh, diện mạo có trên chín mươi phần trăm tương tự, người bên trái béo hơn người bên phải một chút.
Hai người nhìn dung mạo không có gì nổi bật, nhưng khí tức vô cùng cường đại, cho dù là cường giả Kim Đan thông thường nhìn thấy hai người, đều có chút áp lực.
Lô Nhật Bách nhìn thấy hai người lập tức đi tới nghênh đón, vô cùng tôn kính hành lễ.
“Bái kiến hai vị đảo chủ!”
“Đứng dậy đi.” Đảo chủ bên trái bảo Lô Nhật Bách đứng dậy.
Lô Nhật Bách lập tức đứng dậy giới thiệu: “Số mười tám, hai vị này là đảo chủ của chúng tôi, vị này là Âm đảo chủ, vị này chính là Dương đảo chủ.”
“Hai vị đảo chủ, vị này là khách của chúng ta, số mười tám”
Lô Nhật Bách vẫn không biết tên của Tiêu Hào, danh hiệu cũng không có, chỉ biết khi ở buổi đấu giá anh dùng số mười tám.
Hai bên gật đầu đơn giản chào hỏi. Hai vị đảo chủ đánh giá Tiêu Hào cẩn thận, thấy Tiêu Hào cũng một người phụ nữ trên lưng, cảm thấy rất kỳ la.
Âm đảo chủ đi thẳng vào vấn đề nói: “Số mười tám, về chuyện xảy ra ở buổi đấu giá, Hồn Điện chúng tôi vô cùng có lỗi.”
“Đối với hai yêu cầu của cậu, quả thực là khó làm, không bằng mọi người kết bạn, mọi người đều cùng nhường một bước, thế nào?”
Tiêu Hào chậm rãi nói: “Điều kiện của tôi không quá đáng, là dựa theo quy tắc của Hồn Điện các ông.”
“Bồi thường gấp mười lần, lấy đầu của tông chủ Âm Quỷ Tông.”
Hai vị đảo chủ thấy thái độ của Tiêu Hào vẫn cứng rắn như vậy, sắc mặt hơi khó coi.
Âm đảo chủ nói: “Tôi biết lúc trước người của Hồn Điện có chút mạo phạm, tôi cũng biết rõ cậu là nhân vật lớn, nhưng cậu nên hiểu rõ, yêu cầu của cậu chúng tôi căn bản không làm được.”
“Như vậy đi, chúng tôi giúp cậu tìm bảo vật về, cũng giúp cậu tìm người cướp đi bảo vật của các cậu, giết chết toàn bộ bọn họ, hoặc bắt người cướp bảo vật trở về, để mặc cậu xử lý.
“Ngoài ra chúng tôi bồi thường cho cậu năm mươi triệu.”
Điều kiện của Âm đảo chủ, hơn Lê Nhật Bách nói lúc trước bốn mươi triệu.
Tiêu Hào nghĩ một lát, đối phương bồi thường thêm tiền, vẫn nên cho đối phương chút mặt mũi thì hơn, nói: “Tiền bạc tôi từ bỏ, tôi căn bản không thiếu tiền, không cần mấy chục triệu đó.” Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
“Tôi muốn tông chủ của Âm Quỷ Tông phải chết, muốn người cướp đi bảo vật phải chết”
Người của Hồn Điện cho rằng giết người cướp đi bảo vật là lẽ đương nhiên, nhưng muốn giết tông chủ của Âm Quỷ Tông, căn bản không làm được.
Âm đảo chủ nói: “Giết chết tông chủ của Âm Quỷ Tông thì tương đương với hoàn toàn trở mặt với Âm Quỷ Tông, thế lực của Âm Quỷ Tông quá mạnh, nếu ám sát, chúng tôi cũng không làm được.
“Nếu như khai chiến chính diện, sẽ có ảnh hưởng và thương tổn rất lớn đối với Hồn Điện, sẽ chết rất nhiều người.”
“Hồn Điện không có khả năng vì lợi ích của cậu, mà khiến Hồn Điện trở mặt hoàn toàn với Âm Quỷ Tông, hi vọng cậu hiểu khó xử của chúng tôi.”
Tiêu Hào nói: “Đương nhiên tôi hiểu rõ khó xử của các ông, nếu các ông không muốn là địch với Âm Quỷ Tông, vậy các người dựa theo giá của bảo vật bồi thường gấp mười lần, đối với chuyện của Âm Quỷ Tông, tôi không cần các người xử lý.
Bây giờ điều kiện của Tiêu Hào là, tôi chỉ muốn các người bồi thường gấp mười lần, đối với chuyện Âm Quỷ Tông cướp đoạt bảo vật của tôi, tôi tự mình đi tìm bảo vật, không cần Hồn Điện xử lý.
Âm đảo chủ nói: “Bồi thường gấp mười lần cho cậu, chúng tôi không chịu nổi, năm bảo vật đó cộng lại tổng cộng mấy trăm triệu, bán đấu giá lần này tăng lên gấp mười lần, giá cả thực sự hư hao quá lợi hại.”
“Bồi thường gấp mười lần, đó chính là bốn trăm triệu!”
“Như vậy đi, tám mươi triệu, tôi bồi thường cho cậu tám mươi triệu mọi chuyện kết thúc tại đây, mọi người kết bạn với nhau.”
Vẻ mặt Tiêu Hào lạnh lẽo: “Tôi đã nhường nhiều bước, tôi vừa mới nói, tôi không lấy một đồng bảo các người đi xử lý Âm Quỷ Tông, các người không xử lý được, bây giờ tôi chỉ bảo các người bồi thường tiền, các người cũng không bồi thường nổi!”
“Các người như này không được, như thế khác cũng không được, các