Tiêu Hào nhìn Đỗ Thanh Như còn chưa tỉnh lại thì nói: "Giống như buổi trưa vậy, chỉ cần các người mang thức ăn đến đây cho tôi là được."
"Bạn của tôi còn chưa tỉnh lại, tôi không muốn đến nơi khác ăn."
Lô Nhật Bách nghe vậy liền nói: "Hồn Điện chúng tôi có rất nhiều thiên tài địa bảo và các vị thuốc có thể chữa trị hôn mê."
Nói rồi ông ta lấy ra một viên thuốc: "Đem viên thuốc này cho bạn ngài uống, cô ấy sẽ lập tức tỉnh lại. Nhất định sẽ không ảnh hưởng đến thân thể của bạn ngài."
Tiêu Hào thản nhiên đáp lại: "Không cần, ngày mai bạn của tôi sẽ tự nhiên tỉnh lại, hiện giờ uống thuốc đối với cơ thể cô ấy không có chút ích lợi nào."
Tiêu Hào là thần y, anh không cần thuốc của Hồn Điện.
Là thuốc đều sẽ có ba phần độc tính, cho nên thuốc không thể dùng bậy được.
Lô Nhật Bách vội vàng lên tiếng đảm bảo: "Thuốc của Hồn Điện chắc chắn không có tác dụng phụ, ngài cứ yên tâm cho bạn của ngài dùng"
Tiêu Hào nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: "Tôi nói không cần, cứ đem thức ăn đến đây là được!"
Lô Nhật Bách vẫn còn đang quỳ dưới đất, ông ta có chút sợ sệt lên tiếng: "Hôm nay mời cơm tối ngài là vì muốn bồi thường cho ngài. Hai vị đảo chủ và các vị lãnh đạo cấp cao khác đều sẽ có mặt ở đó, cho nên ở nơi này dùng cơm sẽ rất bất tiện."
"Còn xin mời ngài hãy đến nhà hàng ở bên kia." Đọc truyện hay trên truyen88.vip
"Về phần bạn của ngài, nếu ngài không cho bạn ngài dùng thuốc của chúng tôi thì tôi cảm thấy vẫn nên để người của chúng tôi đến chăm sóc cho cô ấy, tôi thấy bạn của ngài cũng đã hôn mê hơn một ngày rồi, để ngài chăm sóc cô ấy sẽ có chút bất tiện."
Nếu là về chuyện bồi thường thì Tiêu Hào sẽ đi.
Tiêu Hào vẫn không để Đỗ Thanh Như dùng thuốc của Hồn Điện, anh công Đỗ Thanh Như trên lưng, mang cô đi theo.
Tiêu Hào tuyệt đối sẽ không giao Đỗ Thanh Như cho người của Hồn Điện chăm sóc.
Lô Nhật Bách thấy đã thuyết phục được Tiêu Hào đi sang nhà hàng bên kia, thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi đứng dậy dẫn anh ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, cả hai lên một chiếc xe jeep đi đến một nhà hàng cách đó vài km.
Nhà hàng này được thiết kế bằng tre vô cùng xinh đẹp. Trong nhà hàng có năm bàn và hai phòng riêng, lúc này ở phòng khách không một bóng người, Lô Nhật Bách dẫn Tiêu Hào vào phòng riêng bên trái.
Bên trong phòng là một cái bàn tròn lớn và có bảy người đang ngồi ở đó.
Hai vị đảo chủ cũng ngồi đó, bảy người nhìn thấy Tiêu Hào bước vào thì đều đứng dậy hành lễ nhiệt tình chào đón anh.
Tiêu Hào dìu Đỗ Thanh Như còn trên lưng mình đặt cô ấy xuống chiếc ghế bên cạnh, một người hầu vô cùng cẩn thận lấy một chiếc đệm nhỏ đặt dưới ghế của Đỗ Thanh Như, còn lấy thêm một chiếc chăn bông nho nhỏ đắp lên người cho cô ta.
Ban đêm ở đảo nhỏ quả thật rất lạnh, nhưng chuyện này đối với người tu hành lại không là gì cả.
"Mời ngài ngồi."
"Mau ngồi, mau ngồi!"
"Mau rót rượu cho ngài số 18 nào!" Chín người quây quần bên bàn, vài người đẹp xinh đẹp tiến đến rót rượu mời mọi người.
Sau đó, những cô gái này bỏ đi vào phòng bếp rồi bưng ra những món ăn ngon.
Đầu tiên là món nguội khai vị, sau đó là đến món nóng. Vài người còn nâng ly kính rượu Tiêu Hào.
Tiêu Hào vừa uống rượu ngon trong lỵ, lại ăn cao lương mỹ vị nhưng tâm trạng của anh ta lại không tốt chút nào.
Anh nhìn những cô gái xinh đẹp kia đang vừa bưng bê thức ăn lại vừa rót rượu, họ chỉ là những người thường, nhưng trên tay và chân của họ lại chẳng chịt rất nhiều những dấu vết bị tra tấn.
Thậm chí, có hai cô gái trên người còn có vết thương do không lâu trước đó bị tra tấn tạo thành
Với thực lực của Tiêu Hào, anh thậm chí có thể thấy toàn bộ cơ thể bên trong lớp quần áo của các cô gái này, nhưng Tiêu Hào không làm như vậy. Vừa rồi lúc cô gái kia rót rượu cho anh, thì anh đã vô tình phát hiện ra những vết thương trên tay cô ta, cho nên anh đã quan sát tay chân của cô và cũng nhìn xem tay chân của những cô gái khác, ngoài ra anh không hề nhìn qua những nơi khác.
Những người của Hồn Điện này thật sự biến thái mà!
Âm đảo chủ mặt đỏ bừng cười kính rượu Tiêu Hào: "Một nghìn hai trăm tỷ của ngài, vào ngày mai chúng tôi sẽ toàn bộ giao cho ngài. Như người ta vẫn thường hay nói không đánh không quen biết, về sau mọi người đều là bạn bè."
"Nào để tôi kính ngài một lỵ, xin cạn trước."
Tiêu Hào cụng ly với ông ta rồi một hơi uống cạn.
Rượu ở đây thật sự không tồi, hình như nguyên liệu là dùng linh dược trên đảo này ủ thành.
Dương đảo chủ cũng nói: "Hôm nay có thể giao đấu với ngài, quả thực khiến tôi kiến thức được thần công vô địch của ngài, tuy rằng sau đó tôi đã bị thương nhưng tôi vẫn như trước vô cùng bội phục ngài."
"Tôi chưa từng gặp qua người nào mạnh như ngài vậy, sau này ân oán của chúng ta coi như hóa giải, từ giờ mọi người đều là bạn bè, nào tôi cũng kính ngài một ly…"
Hai vị đảo chủ ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng đã sớm muốn xé nát Tiêu Hào thành từng mảnh vụn rồi.
Những người khác trên bàn cũng đến kính rượu Tiêu Hào, miệng họ cứ thao thao bất tuyệt tỏ vẻ bản thân vô cùng kính ngưỡng Tiêu Hào.
Mỗi người đều đến nịnh nọt vỗ mông ngựa Tiêu Hào, đều nói muốn kết bạn với anh.
Tiêu Hào đang mang mặt nạ nên không tiện uống rượu, anh đành phải tháo mặt nạ xuống, dù sao dưới mặt nạ là một khuôn mặt đàn ông trung niên, đây vốn dĩ chẳng phải gương mặt thật của anh, cho dù bị bọn người này nhìn thấy cũng chẳng sao cả. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Tiêu Hào và mọi người uống rất nhiều rượu, chủ yếu là do rượu ở đây thực sự rất ngon, quả nhiên người Hồn Điện rất biết cách hưởng thụ.
Những món ăn rừng núi ở đây cũng vô cùng hợp khẩu vị của Tiêu Hào.
Sau hơn nửa tiếng, mọi người còn đang ăn uống vui vẻ thì đột nhiên Tiêu Hào cảm thấy có gì đó không đúng, lực lượng trong cơ thể anh đang chậm rãi tiêu tán càng lúc càng nhanh!
Trúng độc!
Tiêu Hào phát hiện bản thân đã trúng độc, anh là thần y cho nên loại độc nào cũng không thể qua mắt được anh ta, mà loại độc anh đang trúng chính là Thập Hương Nhuyễn Cần Tán, một loại cực độc của Hồn Điện.
Cho dù là thần y thì trong nhất thời cũng sẽ không thể phát hiện ra được, sau nửa tiếng mới có thể nhận ra.
Bởi vì Thập Hương Nhuyễn Cần Tán được thả vào trong rượu và thức ăn, bản thân loại độc này lại không hề có mùi đặc trưng nào cho nên rất khó để phát hiện ra, người uống vào chỉ có thể bị trúng độc.
Thập Hương Nhuyễn Cần Tán rất khó luyện chế, giá cả lại cực kỳ đắt đỏ, thậm chí trên thị trường nó còn được xem như là vật vô giá!
Hồn Điện trữ hàng loại độc này cũng chỉ có rất ít, chủ yếu là do nguyên liệu luyện chế ra nó rất khó tìm, quan trọng nhất là tỷ lệ luyện chế thất bại cực kỳ cao lên đến hơn tám mươi phần trăm, quả thực khiến người ta giận sôi máu.
Loại thuốc độc này chủ yếu dùng để đối phó với những cường giả Kim Đan. Bây giờ quan sát lại Tiêu Hào mới phát hiện trong rượu và thậm chí đến cả món tráng miệng cũng đều bị hạ độc.
Hồn Điện vì muốn giết anh mà quả thực đã bỏ hết vốn liếng tiền tài.
Xem ra Tiêu Hào vẫn là quá nhân từ, bữa tiệc này chính là Hồng Môn yến mà. Người của Hồn Điện vốn dĩ ngay từ đầu đã chưa từng nghĩ sẽ bồi thường một nghìn hai trăm tỷ cho anh, mà chỉ muốn giết chết anh mà thôi.