Tiêu Hào phát hiện ra bây giờ mình không thể nào mở thần niệm ra dùng được, cũng không cảm nhận được lực lượng của đối phương.
Nhưng Tiêu Hào biết rất rõ, trên hòn đảo này trước kia có mười sáu cường giả kim đạn và ba mươi mấy cường giả thần thông đỉnh phong thì đều bị anh giết chết hết rồi.
Những người còn lại thì đều là cường giả huyền thông, và những người có tu vi thấp hơn mà thôi.
Có mười mấy người vừa nhìn đã nhận ra Tiêu Hào, mười mấy người đó nhao nhao lấy vũ khí ra, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Tiêu Hào.
“Người này chính là số mười tám, tôi đã thấy anh ta."
“Số mười tám đã giết mười sáu cường giả kim đan, làm nổ tung du thuyền của Lô đại nhân, giết chết Âm đảo chủ bây giờ Dương đảo chủ có khi cũng lành ít giữ nhiều rồi.”
Những người này rất sợ hãi, thậm chỉ có người còn lùi về phía sau theo bản năng.
Những nhân viên làm việc ở nơi này khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Hào, họ không ngờ rằng Tiêu Hào đã giết nhiều người như vậy, thậm chí ngay cả đảo chủ cũng giết luôn rồi.
Tiêu Hào thản nhiên đáp: “Những người muốn giết tôi đều đã trở thành vong hồn dưới tay tôi rồi.
“Lô Nhật Bách muốn giết tôi, tôi đã giết ông ta rồi hủy thuyền của ông ta rồi.”
“Mười sáu cường giả kim đan muốn giết tôi, cũng bị tôi giết chết.”
“Dương đảo chủ bị tôi đánh cụt tay, Âm đảo chủ định giết tôi thì lại bị tôi tiêu diệt rồi.”
Tôi không muốn giết người vô tội, nếu như mấy người ra tay thì tôi sẽ tiễn mấy người xuống dưới đó để gặp đảo chủ nhé.”
Những người kia bị dọa sợ mất mật. Vì có rất nhiều người ở đây đã tận mắt chứng kiến cảnh Tiêu Hào giết chết mười sáu vị cường giả kim đan rồi phế đi một cánh tay của Dương đảo chủ.
Họ còn biết rằng hai vị đảo chủ đã lên kế hoạch nổ chết Tiêu Hào, vậy mà bây giờ Tiêu Hào vẫn chưa chết!
Người đàn ông trung niên cầm đầu đội kia toát mồ hôi hột: “Chúng tôi không có ý định đối địch với cậu, chúng tôi chỉ đến làm việc theo lệnh được giao thôi.”
“Bây giờ đảo chủ chết hết rồi, chúng tôi không nhận được lệnh gì nữa thì tất nhiên sẽ không đối đầu với cậu nữa.”
Lý do này nghe rất miễn cưỡng, Tiêu Hào cũng thấy là mấy người này không dám ra tay nữa rồi, ai cũng sợ đến mức đứng không vững nữa rồi.
Họ cho rằng hai đảo chủ đều bị giết chết mà không biết rằng Dương đảo chủ đã trốn thoát.
Rõ ràng lác trước khi rời khỏi đảo, Dương đảo chủ đã khởi động thiết bị làm nổ đảo, muốn nổ chết hết tất cả mọi người ở đây, kể cả những người của Hồn Điện bọn họ rồi.
Tiêu Hào lạnh lùng nói: “Không muốn ra tay thì cút đi!” Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
“Nếu không thì tôi sẽ đổi ý, giết chết mấy người luôn bây giờ!”
Người cầm đầu vội vàng nói: “Vâng, chúng tôi đi ngay đâu, nhưng trước khi đi tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện”
“Trước khi chết, đảo chủ đã khởi động hệ thống hủy diện hòn đảo rồi không?”
Hệ thống hủy diệt mà ông ta nhắc đến chính là thiết bị làm nổ đảo.
Tiêu Hào đáp: “Đúng vậy, đảo chủ của mấy người đã khởi động hệ thống hủy điệt, định cho nổ tung cả hòn đảo này.”
“Nhưng tôi đã phá bỏ hệ thống đó rồi.”
Người cầm đầu lập tức đi về phía căn phòng bên cạnh, bảy tám người khác cũng đi theo.
Nhưng họ lại chỉ thấy căn phòng rỗng tuếch, thiết bị nổ không còn đâu nữa, lúc này họ không dám tin vào mắt mình.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hệ thống hủy diệt đâu rồi?”
Ai nấy đều sợ ngây người, họ là người của Hồn Điện, đã sống và làm việc ở đây nhiều năm rồi, họ hiểu rất rõ hệ thống Hủy Diệt
Vậy mà bây giờ hệ thống Hủy Diệt lại biến mất.
Chuyện này chắc chắn là có liên quan đến vị cười giả bí ẩn này đây.
Những người đó không dám hỏi nhiều, cũng không dám quấy rầy Tiêu Hào nữa.
Họ chỉ đến đây để kiểm tra xem hệ thống hủy diệt đã được khởi động chưa, nếu khởi động rồi thì họ cũng khó mà sống nổi.
Bây giờ thì họ có thể yên tâm là không cần phải chết nữa rồi. “Vậy không làm phiền cậu nữa."
“Chúng tôi đi!”
Mười mấy người bên Hồn Điện rời đi, dẫn cả đội ngũ bên ngoài, lên xe Jeep, đi thẳng về phía bờ biển.
Những người này chuẩn bị tinh thần rời khỏi nơi này ngay trong đêm rồi.
Họ cũng biết là đảo chủ đã từ bỏ mình rồi, ông ta muốn nổ chết tất cả bọn họ, nhờ người bí ẩn kia đã phá được thiết bị đó nên mới cứu được họ.
Sau khi người Hồn Điện rời đi, Tiêu Hào nói: “Tối hôm nay mọi người đừng ngů."
“Mọi người hãy chuẩn bị xong trong đêm nay đi, triệu tập những người khác trên đảo, chuẩn bị xong xuôi thì chúng ta cũng sẽ rời khỏi đảo bằng tốc độ nhanh nhất có thể.”
Thấy nơi này không nên ở lâu, Tiểu Hào cũng lo lắng đêm dài lắm mộng.
Suốt bao nhiêu năm qua, những người này bị nhốt ở đây, sống không bằng chết, chẳng khác gì tội phạm, bây giờ Tiêu Hào muốn dẫn họ rời đi.
Tất nhiên là mọi người đều cảm thấy rất biết ơn Tiêu Hào rồi.
Họ cũng biết rằng Tiêu Hào xâm nhập hòn đảo này một mình, giết rất nhiều người của Hồn Điện, bây giờ người của Hồn Điện đã rút hết khỏi đảo rôi.
Bây giờ mọi người trên đảo đều được tự do rồi!
Trên hòn đảo còn có vài người công nhân, người giúp việc, những người bình thường hay hầu hạ các cường giả...
Cộng hết những người này lại thì có khoảng hơn trăm người, vừa nãy người của Hồn Điện cũng không dẫn những người đó rời đi.
Mà những người này cũng bị bên Hồn Điện bắt cóc đến đây, những người này cũng không biết gì về bí mật của nơi này, công việc hằng ngày của họ là nấu nướng, dọn dẹp, thậm chí họ còn chẳng biết rằng đây là tổ chức của các võ giả đang tu luyện tên là Hồn Điện.
Tiêu Hào giao việc tập hợp những người trên đảo lại để dẫn họ rời khỏi nơi này cho giáo sư Dương. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
Giáo sư Dương nói với Tiêu Hào, mặc dù hòn đảo này không lớn lắm, nhưng trên đây không có thiết bị liên lạc, bây giờ thông báo cho các nhân viên phải tập trung lại để rời đi rồi cộng thêm thời gian thu dọn hành lý và những chuyện khác nữa thì phải tốn mấy tiếng đồng hồ.
Mà họ còn muốn cầm theo cả các tài liệu bí mật mà Hồn Điện nghiên cứu ở đây nữa, sau này những tài liệu đó nhất định sẽ được Tiêu Hào giao lên cho Long Tổ.
Tiêu Hào dẫn Đỗ Thanh Như đi nghỉ ngơi.
Hơn hai giờ đêm, Tiêu Hào bị tỉnh giấc bởi một tiếng thét chói tai.
Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như vẫn luôn ở chung một phòng, vì Đỗ Thanh Như có thể tỉnh lại bất kỳ lúc nào, Tiêu Hào ở đó để kiểm tra tình hình sức khỏe của Đỗ Thanh Như và theo dõi những chuyện khác.
Đỗ Thanh Như ngồi trên giường, thở dốc, trên trán cô toàn là mồ hôi lạnh, ánh mắt cô tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn.
Cô ôm chặt lấy hai chân mình, cuộn tròn người lại, run run rúc vào góc tường.
Trí nhớ của Đỗ Thanh Như vẫn còn đang dừng lại ở hình ảnh đêm đó mình đã bị tra tấn, cô nhớ đến cậu thanh niên đã hành hạ mình, vặn gãy hai tay mình rồi vặn gãy hai chân mình.
Lục phủ ngũ tạng của cô đã bị một luồng sức mạnh rất kinh khủng bắn xuyên qua ...
Những cảnh đó cực kỳ đau đớn, đó là những hình ảnh mà cô không thể chịu đựng nổi. Tất cả mọi thứ đều đang quay cuồng trong đầu Đỗ Thanh Như.