Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến vương ở rể - Tiêu Hào

Sau khi thi thể cháy xong hết rồi thì tất cả mọi người lại đổi sang chỗ khác, ngồi chờ tiếp.

Có một nhóm người đi chuẩn bị đồ ăn, bởi vì họ sẽ còn phải đợi một thời gian rất lâu nữa thì thuyền của Lục Việt mới đến nơi.

Mấy tiếng sau, một chiếc du thuyền cỡ lớn đã xuất hiện ở khu vực gần hòn đáo.

Lục Việt và cấp dưới của Băng Sương xuống bờ. “Tiêu đại sư!”

Lục Việt thấy Tiêu Hào thì lập tức tiến lên nhân lệnh.

Tiêu Hào gật đầu, ra vẻ trang trọng: “Lần này cảm ơn cậu vì đã hỗ trợ, bên phía Linh Trì tôi sẽ sắp xếp cho cậu thêm vài suất nữa.”

Lục Việt nghe anh nói vậy thì mừng như điên: “Cảm ơn Tiêu đại sư.” Tiêu Hào không thích việc nợ ân tình của người khác, nên anh đã hứa

rằng sẽ trả lại bằng ân tình ngay tại chỗ.

Đối với Lục Việt mà nói thì suất tu luyện ở Linh Trì là điều cực kỳ quan trọng, vì nó cũng rất quan trọng đối với sự phát triển của nhà họ Lục và Môn phái Bính Điệu, mà còn có điều quan trọng hơn, đó chính là quan hệ của anh ta và Tiêu Hào cũng nhờ điều này mà đã thân thiết hơn được một chút.

Tiêu Hào và Băng Sương dẫn mọi người lên du thuyền, trực thăng thì đã có người khác lái về rồi, Tiêu Hào còn cần Băng Sương lên du thuyền cùng để bảo vệ mọi người.

Bởi vì những người Hồn Điện có thể nhúng tay vào bất kỳ chỗ nào, chẳng ai biết được khi nào thì họ sẽ ngóc đầu trở lại, nên Tiêu Hào bảo Băng Sương đi hộ tổng những người bình thường này về cùng mình, rồi những chuyện còn lại thì giao hết cho Băng Sương giải quyết, chỉ như vậy thì Tiêu Hào mới cảm thấy yên tâm được.

Tám giờ sau, cano đã đến bến cảng Bình Châu.

Sau khi tất cả mọi người lên bờ, Băng Sương đã sắp xếp xong xuôi khoảng mười chiếc xe dừng sẵn ở bến cảng để đón những người kia đi.

Những chuyện còn lại thì Băng Sương sắp xếp cho người của binh bộ giải quyết, họ sẽ hộ tống những người về an toàn, còn những đứa bé đã bị cải tạo một cách đặc biệt kia thì sẽ bị đưa đến vương triều Ám Dạ.

Tiêu Hào nhờ Băng Sương điều tra kỹ càng lai lịch của những người bình thường được đưa về rồi cho người đi bảo vệ họ, đề phòng việc người của Hồn Điện sẽ đi ám sát những người đó.

Người của Hồn Điện làm việc lúc nào cũng rất tàn nhẫn, lươn lẹo, chỗ nào cũng nhúng mũi vào.

Sớm muộn gì thì họ cũng sẽ điều tra ra được rằng hòn đảo không bị nổ, mà người của bên họ thì đã bị giết chết hết rồi, chắc chắn là họ sẽ đi giải quyết chuyện đó. Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip

Nếu như họ điều tra ra rằng những người từng làm việc trên hòn đảo bây giờ đều đang sống một cách rất yên bình thì kiểu gì cũng sẽ lo lắng về việc bí mật của hòn đảo sẽ bị lộ ra ngoài, nên sẽ cho người đi giết người diệt khẩu.

Nếu đã cứu người rồi thì cứu cho trót, tiễn phật thì tiễn đến nơi đến chốn. Tiêu Hào tính toán rất chu đáo, nếu người bên Hồn Điện muốn giết những người này thì những hành động đó sẽ lập tức trở thành chứng cứ phạm tội của họ.

Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như cùng lên một chiếc xe.

Vốn dĩ Tiêu Hào định chở Đỗ Thanh Như về lại nhà họ Đỗ, rồi đợi khi nào sức mạnh của anh hồi phục lại thì anh sẽ chữa trị cho Đỗ Thanh Như, rồi đưa Đỗ Thanh Như đến Âm Quỷ Tông để lấy lại bảo vật mà hai người đang cần về.

Nhưng Đỗ Thanh Như lại không muốn quay lại nhà họ Đỗ, bây giờ tay cô đang bị chặt mất rồi, nếu quay về nhà thì sẽ gây ra rất nhiều phiền phức, gia tộc của cô và bố cô sẽ rất lo lắng.

Vậy nên cô đã quyết định là tạm thời mình sẽ đi theo Tiêu Hào, sau khi lấy bảo vật về xong, tay mọc lại thì cô sẽ quay về gia tộc.

Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như định đến nhà họ Bạch trước, còn Băng Sương thì đi giải quyết những chuyện khác.

Trước khi đến nhà họ Bạch, Đỗ Thanh Như quyết định sẽ thuê tạm một khách sạn để tắm giặt, thay đồ mới rồi ăn một bữa trưa rồi để đến chiều thì qua nhà họ Bạch.

Mấy ngày qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra, hai người đều rất mệt mỏi, dáng vẻ ai nấy cũng đều rất phong trần, vài ngày rồi chưa được tắm rửa. Vậy nên cả hai đều quyết định mua mấy bộ quần áo, tắm giặt xong xuôi rồi mới đến nhà họ Bạch.

Đỗ Thanh Như phát hiện ra sau khi bị cụt tay phải thì cô làm gì cũng đều rất bất tiện, lúc tắm rửa, chỉ có một tay thì làm gì cũng không xong, nhưng cô cũng chỉ có thể từ từ làm quen với điều này mà thôi.

Cởi quần áo bất tiện đã đành, mặc quần áo vào cũng rất bất tiện, cô có thể dùng một tay để cởi đồ lót, nhưng không thể mặc nổi lại đồ lót vào người bằng một tay, bởi vì cô không thể cài lại chiếc móc áo ở phía sau lưng.

Dù tu vi của Đỗ Thanh Như khá cao, nhưng việc mặc quần áo này chẳng liên quan gì đến tu vi cả, Đỗ Thanh Như cực kỳ xấu hổ, cuối cùng cô chỉ đành gọi điện cho lễ tân, nhờ một nữ nhân viên ở khách sạn lên giúp mình.

Đỗ Thanh Như đưa tiền boa cho nữ nhân viên rồi nữ nhân viên đã giúp Đỗ Thanh Như mặc áo lót và những món quần áo khác, đồng thời còn trang điểm sơ sơ cho cô.

Sau đó Đỗ Thanh Như và Tiêu Hào đã cùng nhau xuống nhà àng của khách sạn để ăn cơm, nhưng rồi lại gặp một vấn đề lớn.

Trước kia khi ở trên du thuyền, Đỗ Thanh Như chỉ ăn bánh ngọt, đây là món có thể dùng tay để bốc ăn, nhưng bây giờ cô cần phải dùng đũa.

Bình thường mọi người đều gắp đồ ăn bằng tay phải, sau khi Tiêu Hào chọn đồ ăn xong, Đỗ Thanh Như cầm đũa bằng tay trái, nhưng lại chẳng thể gặp được bất kỳ món ăn nào.

Lúc gọi đồ ăn Tiêu Hào thật sự không nghĩ đến vấn đề này.

“Không có chuyện gì đâu, để tôi đút cho cô ăn.” Tiêu Hào rất tự nhiên lấy đũa của Đỗ Thanh Như rồi bắt đầu xúc cơm hộ cô.

Đỗ Thanh Như thấy Tiêu Hào nghiêm túc như vậy thì cảm thấy hơi bối rối, từ nhỏ đến lớn, trừ bố mẹ ra thì chưa có ai đút cơm cho cô ăn cả.

“Cảm ơn anh, Tiêu đại sư.

Tiêu Hào cười nói: “Quan hệ giữa chúng ta đã thân đến mức này rồi, có nhiều chuyện xảy ra như thế, cô có thể gọi tên tôi được rồi.”

Đỗ Thanh Như dịu dàng mỉm cười: “Vậy sau này tôi sẽ gọi anh là anh Tiêu nhé.” Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip

Tiêu Hào gật đầu rồi cười: “Tôi biết là cô đang đói bụng lắm rồi, mau ăn cơm thôi.”

Tiêu Hào gắp từng miếng thức ăn lên cho Đỗ Thanh Như.

Đỗ Thanh Như biết rõ, vì bây giờ cô đang không có tay nên Tiêu Hào mới đút cơm cho cô ăn, nhưng bây giờ nhìn cảnh này, nhìn nụ cười dịu dàng của Tiêu Hào, Đỗ Thanh Như thầm cảm thấy rất ấm lòng.

Nếu như người đàn ông trước mặt cô là người đàn ông của cô thì tốt biết mấy. Người đàn ông này mạnh mẽ như vậy, dịu dàng như thế, lúc nào cũng nghe theo ý mình, lại còn rất lương thiện, ngay thẳng, đây chính là người đàn ông trong mơ của tất cả các cô gái trên đời này.

Nhưng Đỗ Thanh Như chỉ nghĩ vậy thôi, chứ điều kiện củ cô sao có thể xứng với Tiêu Hào được chứ?

Với cả, Tiêu Hào đã có vợ rồi, anh cũng rất yêu vợ mình.

Xung quanh Tiêu Hào còn có rất nhiều người đẹp khác, mà người sau còn xinh hơn cả người khác, lại còn rất mạnh mẽ nữa.

Đỗ Thanh Như nhớ đến Ninh Khinh Vân và Băng Sương, nghĩ ngợi một lúc rồi tự gạt ý định của mình sang một bên.

Còn một chuyện nữa, em trai của cô đã bị Tiêu Hào giết chết, dù rằng Tiêu Hào không làm gì sai trong tình huống, mà nhà họ Đỗ và Tiêu Hào cũng đã làm hòa với nhau sau chuyện đó, bây giờ Đỗ Thanh Như cũng đã trở thành bạn với Tiêu Hào rồi.

Nhưng những chuyện đã xảy ra rồi thì không thể thay đổi lại được, cô và Tiêu Hào không có cơ hội nào để đến bên nhau, hai gười chỉ có thể làm bạn với nhau mà thôi.

Hồ, đây chẳng phải là cô Đỗ sao?”


Nhấn Mở Bình Luận