Tiêu Hào: "Tôi đã nói sẽ đưa cho các người một triệu rồi, nhanh quẹt thẻ đi."
Đám người bên cạnh lại bắt đầu xôn xao: "Người đẹp nhanh quẹt đi, tên ngốc này đã bảo em quẹt thẻ cho cậu ta rồi thì em cũng mau quẹt đi."
"Đúng đó, tất cả đều đang rất mong đợi đấy, xem thử xem trong thẻ của tên nhóc này có một triệu thật không đi."
"Người đẹp quẹt một cái đi, bọn tôi đều mong đợi lắm đấy, đừng làm mọi người thất vọng chứ."
"Ha ha!"
Người đẹp đứng đó vốn chẳng muốn quẹt thẻ, lãng phí thời gian. Cô ta biết rõ Trương Hùng Nam vốn chỉ muốn làm khó Đỗ Thanh Như thôi, nếu Trương Hùng Nam bảo cô ta quẹt thì cô ta mới được phép quẹt.
Thấy sự phấn khích đang tăng cao của những người xung quanh, Trương Hùng Nam cũng muốn quẹt thẻ theo, hắn nói: "Được rồi được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa. Nếu như các vị đều muốn biết trong thẻ của cậu đây có bao nhiêu tiền vậy thì cứ để người đẹp của chúng ta đây quẹt một cái cho tất cả nhìn là được rồi." Mời đọc truyện trên truyen88.vip
Mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ, chế giễu Tiêu Hào.
"Mấy vị đoán thử xem, trong thẻ của tên nhóc này có được bao nhiêu linh thạch đây?"
"Có thể thực sự lấy ra một triệu không nhỉ? Ha ha!"
"Tôi đoán có lẽ trong tay tên nhóc này chỉ có ba hay bốn linh thạch gì đó thôi."
"Ba bốn á? Tôi đoán trong thẻ của cậu ta một viên cũng chẳng có ý, là con số không thôi!"
Người đẹp bên kia cầm thẻ của Tiêu Hào trên tay khinh khỉnh đặt vào máy quẹt thẻ.
Cô ta bắt đầu gõ con số vào, muốn chuyển đi một triệu, có điều chỉ với một lần tùy tiện đó đã cho ra kết quả quẹt thẻ thành công, phiếu thanh toán cũng chạy ra với con số một triệu.
"Chuyển tiền thành công, thu về một triệu..."
Tiếng thông báo vang lên.
Câu nói chuyển tiền thành công đó đã đánh động tất cả những người đứng đó, tiếng đùa giỡn và cười cợt lập tức biến mất.
Chiếc máy này tuyệt đối không sai bởi nó là máy quẹt thẻ linh thạch chuyên dụng.
Người đẹp thu ngân đứng ngây ra nhìn tấm phiếu thanh toán trong tay cùng thông báo quẹt thẻ thành công hiện lên trên máy quẹt.
Tay cô ta run rẩy, biểu cảm trên mặt cũng đông cứng: "Đây đây đây rốt cuộc là sao chứ? Ông chủ, có phải máy quẹt thẻ này hỏng rồi không?"
Những kẻ hóng chuyện bên cạnh đều sợ ngây người, vốn còn chuẩn bị chế nhạo Tiêu Hào vậy mà thứ nhìn thấy lại là một triệu chuyển đi thành công. Đúng là quá kinh khủng.
"Chắc chắn là máy quẹt hư rồi, chắc chắn là vậy."
"Phải đó, làm sao mà tên nhóc này lại có một triệu được chứ, chắc chắn là lỗi từ máy quẹt rồi, dù gì máy quẹt linh thạch ở đây cũng đã lâu không dùng đến rồi mà."
Đúng lúc ấy, một tin nhắn được gửi đến máy điện thoại di động của Trương Hùng Nam, trong tin nhắn đó viết rõ hắn đã nhận thành công khoản tiền một triệu linh thạch kia.
Sau khi thấy tin nhắn kia, Trương Hùng Nam sợ trắng bệch cả mặt, hai người bên cạnh nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của Trương Hùng Nam cũng thừ người ra, mồ hôi lạnh đổ đầy trán!
Những người khác cũng để chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của Trương Hùng Nam, còn người kiểm tra máy quẹt thẻ bên kia cũng đã kiểm tra xong rồi, máy quẹt thẻ không hề bị hư hỏng. Cả hiện trường lập tức yên lặng như tờ.
Ai cũng không ngờ được trong thẻ của Tiêu Hào thực sự lại có một triệu.
Đến cả gia tộc đứng đầu Bình Châu cũng chỉ có thể lấy ra vài chục ngàn linh thạch vậy mà người trước mặt họ lại lấy ra được tận một triệu!
Ý ở đây là gì? Người có thể lấy ra được một triệu, người có thể thuận tay cầm theo một triệu chỉ có thể là đại gia tộc ở Kinh Đô.
Trương Hùng Nam run rẩy lên tiếng: "Xin.. xin hỏi các hạ là người ở đâu?"
Tiêu Hào bình thản đáp: "Tôi là ai không quan trọng, tôi đã đưa anh một triệu rồi, tôi đi được rồi chứ?"
Khóe miệng Trương Hùng Nam giật giật: "Các hạ nói đùa rồi, mới nãy tôi cũng chỉ đùa với cô Đỗ chút thôi. Tôi đã quen cô Đỗ mười mấy năm rồi, bình thường quan hệ tốt lắm, hôm nay cũng chỉ giỡn chút thôi, mong các hạ lượng thứ. Tôi sẽ trả lại tiền cho ngài ngay!"
Tiêu Hào thản nhiên đáp: "Tiền, tôi không cần, nếu anh muốn trả thì cứ trả cho nhà họ Đỗ, bảo gia chủ của họ Trương đến trả lại tiền cho nhà họ Đỗ, chịu đòn nhận tội!"
"Nếu các người không đi thì cả nhà họ Trương các người đừng mong có thể ở lại Bình Châu nữa, tôi sẽ khiến cho nhà họ Trương bốc hơi khỏi Bình Châu này!"
Lời nói của Tiêu Hào vô cùng bình tĩnh, cũng chẳng mang chút khí thế gì nhưng lại làm Trương Hùng Nam sợ đến mức sắp quỳ sụp xuống đất.
Đám người Trương Hùng Nam cũng cảm nhận được trên người Tiêu Hào không có dấu hiệu của sức mạnh nên mới nãy bọn họ mới không thèm coi Tiêu Hào ra gì. Mời đọc truyện trên truyen88.vip
Sau khi một triệu được chuyển đi từ thẻ của Tiêu Hào, những người ở đó đều đối đãi với Tiêu Hào đầy tôn kính, người có thể tiện tay lấy ra một triệu dù có chỉ là một người hết sức bình thường, bọn họ cũng chẳng dám đắc tội.
Bởi vì sau lưng người này chắc chắn có thể lực chống lưng rất khủng, có bối cảnh khó tin, có người mà bọn họ không thể đụng vào.
Trương Hùng Nam lập tức nhận lỗi với Đỗ Thanh Như: "Cô Đỗ, tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi. Tôi cầu xin cô, cầu xin hai người hãy lấy lại một triệu đó đi, bọn tôi lập tức sẽ chuyển trả lại cho cô ngay!"
Tiêu Hào đưa bọn họ một triệu, bọn họ cũng không dám nhận. Bọn họ sợ, sau khi nhận lấy một triệu này tai họa cũng sẽ giáng xuống đầu nhà họ Trương.
Tiêu Hào lạnh lùng nói: "Lẽ nào anh không nghe hiểu lời tôi nói sao? Tôi bảo mời gia chủ nhà họ Trương các người đến cửa nhà họ Đỗ tạ tội rồi đem một triệu đó trả lại cho nhà họ Đỗ."
"Thanh Như, chúng ta đi."
Tiêu Hào kéo tay Đỗ Thanh Như muốn bỏ đi, Trương Hùng Nam lại vội vàng quỳ xuống trước mặt Đỗ Thanh Như, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
"Xin các hạ để lại tên họ, nhà họ Trương chúng tôi sẽ đến tận cửa nhà họ Đỗ tạ tội đồng thời cũng sẽ đến bên các hạ thỉnh tội."
Tiêu Hào nói: "Không cần phải tạ tội với tôi, tôi nói một lần cuối cùng, đến nhà họ Đỗ tạ tội."
Trương Hùng Nam vội vàng nói: "Các hạ khoan hãy rời đi, anh muốn ăn gì cứ việc nói một tiếng, quán chúng tôi sẽ chuẩn bị cho anh thứ tốt nhất."
"Mới nãy là do chúng tôi không đúng, xin hai người hãy ở lại."
Trương Hùng Nam vội vàng nói với những người ở sau: "Cái đám khốn khiếp này, còn không mau quỳ xuống trước khách quý đi."
"Mấy người còn dám cười nhạo khách quý của chúng ta nữa à, cái đám chết tiệt này."
Lời của Trương Hùng Nam vừa dứt,