Mọi người đều nhìn ra được, ba người này đều nhằm vào Liễu Nguyệt Hân mà đến.
Vốn dĩ Liễu Nguyệt Hân đã lo cho sự an nguy của Tiêu Hào, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, trong lòng cô hoảng sợ không thôi.
“Có phải Tiêu Hào thật sự xảy ra chuyện rồi không? Nếu như Tiêu Hào không sao, những người này cũng sẽ không to gan đến tìm tôi gây chuyện”
“Bây giờ ba người này lại dám quang minh chính đại đến nhà họ Bạch, chỉ đích danh muốn giết tôi, nhất định là xảy ra chuyện gì đó rồi!”
Liễu Nguyệt Hân nói như vậy, mọi người đều cảm thấy cô phân tích rất có lý.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì rồi, không ai biết Tiêu Hào ở đâu.
Lòng mọi người đều như lửa đốt, nhưng không nghĩ ra được cách hiệu quá.
Liễu Nguyệt Hân đột nhiên nhớ đến bố Liễu Kiến Quốc, bây giờ Liễu Kiến Quốc là tổng hội trưởng thương hội thành Đế Nam, làm việc ở tòa nhà chính của thành phố.
Liễu Nguyệt Hân nhớ ra chủ tịch thành phố tạm thời của thành Đế Nam là Băng Sương, có quan hệ vô cùng tốt với Tiêu Hào.
Nghĩ đến đây, Liễu Nguyệt Hân lập tức gọi điện cho bố mình, bảo bố liên lạc với Băng Sương.
Liễu Kiến Quốc có số điện thoại của Băng Sương, lần trước trong cuộc họp chủ tịch thành phố, sau khi Liễu Kiến Quốc trở thành tổng hội trưởng thương hội, chủ tịch thành phố Băng Sương lúc đó nói số điện thoại của mình cho Liễu Kiến Quốc biết.
Liễu Nguyệt Hân lấy được số điện thoại từ Liễu Kiến Quốc, sau đó cô gọi điện thoại.
“Kính thưa chủ tịch, tôi là Liễu Nguyệt Hân, tôi có một chuyện quan trọng muốn xin cô giúp đỡ." Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
Băng Sương nghe thấy giọng của Liễu Nguyệt Như vô cùng kì lạ, Liễu Nguyệt Hân không phải luôn ở cùng với Tiêu Hào sao? Tại sao lại gọi điện thoại cho mình, hơn nữa còn muốn xin mình giúp đỡ, không lẽ hai vợ chồng họ cãi nhau rồi, xung đột rồi?
Băng Sương nói: “Chị dâu, chị đừng gọi em là chủ tịch nữa, gọi em là Băng Sương được rồi.”
Liễu Nguyệt Hân biết quan hệ của Tiêu Hào với Băng Sương không bình thường, nhưng Băng Sương gọi cô là chị dâu, cô vẫn cảm thấy có chút bất ngờ và kì cục.
Nhưng mà những điều này không quan trọng nữa, bây giờ cô đang lo cho sự an nguy của Tiêu Hào, đối phương bảo cô gọi gì thì cô gọi nấy.
Liễu Nguyệt Hân nói: “Băng Sương, Tiêu Hào mất tích rồi, khắp nơi đều không tìm được anh ấy, hơn nữa lúc nãy có ba cường giả Kim Đan vô cùng lợi hại đến giết tôi.”
Liễu Nguyệt Hân nói tình hình bây giờ, tất cả mọi chuyện cho Băng Sương nghe.
Băng Sương kinh ngạc không thôi, nghĩ một hồi, cô ta nói: “Em vẫn nên gọi chị là chị Nguyệt Hân nhỉ.
“Chị Nguyệt Hân, cho dù xảy ra chuyện gì, chị cũng đừng lo lắng quá”
“Em nói cho chị nghe, Tiêu Hào tuyệt đối sẽ không sao, không có ai có thể thực sự làm hại được Tiêu Hào, còn về bên nhà họ Bạch, chị càng không cần lo lắng, có người âm thầm bảo vệ mọi người, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện”
Băng Sương hiểu rõ thực lực thực sự của Tiêu Hào, cho dù Tiêu Hào có mất hết công lực, cũng không có ai có thể thực sự giết chết được anh.
Liễu Nguyệt Hân nghe Băng Sương nói như vậy, cuối cùng cũng yên tâm hơn chút.
“Tiêu Hào với Giang Yến Thanh ở cùng nhau, điện thoại của họ đều gọi không được, tôi thực sự rất lo lắng cho họ. Băng Sương, tôi biết quyền lực của cô rất lớn, có liên lạc với bộ quân sự Bắc Cảnh. Tôi hy vọng cô có thể giúp, tra thử rốt cuộc Tiêu Hào với Giang Yến Thanh ở đâu.”
Băng Sương đồng ý ngay lập tức. Sau khi Liễu Nguyệt Hân cúp điện thoại, tâm trạng cuối cùng cũng xem như là đỡ hơn nhiều, cô tin vào lời nói của Băng Sương.
Băng Sương bên này cũng rất tò mò, lần trước Giang Yến Thanh xảy ra chuyện xong, chính cô ta đích thân sai cường giả bảo vệ Giang Yến Thanh.
Người bên cạnh Tiêu Hào, đều có cường giả vô cùng lợi hại bảo vệ, không có ai có thể làm hại được Giang Yến Thanh.
Băng Sương lập tức gọi điện thoại cho người bảo vệ Giang Yến Thanh, sau khi điện thoại được kết nối, người đó nói với Băng Sương là thành tích của Giang Yến Thanh xuất sắc, nên được trường sắp xếp đến nơi khác huấn luyện.
Băng Sương hỏi: “Điện thoại của Giang Yến Thanh sao lại gọi không được?”
Đầu dây bên kia nói: “Điện thoại của Giang Yến Thanh hai ngày nay xảy ra một vài vấn đề nhỏ, điện thoại bên ngoài hình như điện không được, Giang Yến Thanh nói ngày mai sẽ đi sửa điện thoại”
Trong lòng Băng Sương liền có đáp án, sim điện thoại của Giang Yến Thanh nhất định là bị người khác làm lại rồi, nếu như làm lại cùng một số điện thoại, phải có kĩ thuật hacker nhất định, có thể ngăn chặn và khống chế một số điện thoại khác giống vậy.
Có một vài hacker bình thường dùng số điện thoại được làm lại của người khác để đi lừa tiền các kiểu.
Trong lòng Băng Sương cũng bắt đầu có một dự cảm không lành, hôm nay Tiêu Hào với Giang Yến Thanh gặp nhau, thế Giang Yến Thanh mà Tiêu Hào đi gặp rốt cuộc là ai? Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày
Chắc chắn không phải là Giang Yến Thanh thật sự.
Đây chắc chắn là một âm mưu vÔ cùng lớn, âm mưu được bày ra cho Tiêu Hào, Tiêu Hào mất hết công lực, bên cạnh lại không có người bảo vệ, tám mươi phần trăm là xảy ra chuyện rồi!
Nhưng mà Băng Sương nghĩ lại, Tiêu Hào là đế vương cảnh giới, cho dù có mất hết công lực, nhưng ai có thể giết anh được? Trừ khi những để vương khác mạnh hơn Tiêu Hào có thể sẽ giết được anh, nhưng mà khả năng này gần như bằng không.
Cho nên chuyện này, Băng Sương cũng không lo lắng quá, cho dù là ai muốn giết Tiêu Hào, cuối cùng Tiêu Hào chắc chắn sẽ giết ngược lại bọn họ.
Lúc trước Băng Sương về cùng với Tiêu Hào, cô ta biết sức mạnh của Tiêu Hào, trong vòng năm ngày là có thể hồi phục hoàn toàn.
Cho dù Tiêu Hào xảy ra chuyện gì, cũng đã qua hai ngày rồi, còn ba ngày nữa, là có thể bình phục.
Nhưng mà Băng Sương vẫn phải một vài người đi tìm Tiêu Hào.
Lúc này, đã là hơn ba giờ sáng, ở thành Đế Nam có một người áo đen thần bí lén vào khu nhà ở của Liễu Kiến Quốc.
Tốc độ của người áo đen cực nhanh, né được hết camera này đến camera khác, sau hai phút thì đã đến trước cổng nhà Liễu Kiến Quốc. Trên người người áo đen hiện lên sát khí.
Lúc người áo đen đang định mở cửa nhà Liễu Kiến Quốc, thì đột nhiên một người áo xanh xuất hiện, chặn trước mặt người áo đen này.
Ánh mắt người áo xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm người áo đen: “Ở đây không phải là nơi cậu nên đến.”
Người áo đen cảm nhận được hơi thở của người áo xanh không yếu, gã