Mọi người vây quanh bàn trong phòng họp, Thất Sát phân tích tình hình bây giờ: “Sáng sớm ngày mai, thế lực của Long Tổ Kinh Đô và nhà họ Trang Kinh Đô, còn có thể lực của mười ba nhà ở Kinh Đô sẽ đến nhà họ Bạch chúng ta để xử lý chuyện ma huyết. Chúng ta chắc chắn phải có một sự chuẩn bị thật tốt.”
Liễu Nguyệt Hân nói: “Mọi người đừng lo lắng, trong người tôi cơ bản cũng không có ma huyết, cho dù bọn họ có muốn kiểm tra cũng không kiểm tra được đâu.”
Có một người nói: “Lần này các gia tộc lớn đến chắc chắn là nhằm vào Liễu Nguyệt Hân. Lúc trước cũng có ba vị cường giả cấp kim đan khác đã đến đây cũng vì muốn giết Liễu Nguyệt Hân mà gia chủ không biết đấy thôi. Có mấy lời tôi tôi không biết có nên nói hay không.”
Thất Sát nhìn người kia rồi nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Người kia nói: “Gia chủ, các vị, hiện tại rất rõ ràng là địch đến vì nhắm vào Liễu Nguyệt Hân. Nếu Liễu Nguyệt Hân không ở đây thì tôi nghĩ nhà họ Bạch chúng ta sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì cả.” Đọc tiếp trên web truyện truyen88.vip
“lưu ly là đại tiểu thư nhà họ Bạch, nhưng mọi người chớ quên rằng, cô ấy là vợ của Tiêu Hào, mà đại bản doanh của Tiêu Hào là ở Đế Nam Thành. Tôi cảm thấy để Liễu Nguyệt Hân trở về Đế Nam Thành là thích hợp nhất. Cho dù là Long Tổ hay các gia tộc lớn khác, bọn họ cũng sẽ đi Đế Nam Thành tìm Liễu Nguyệt Hân chứ không phải ở nhà họ Bạch chúng ta.
Ý của người này là muốn bắt Liễu Nguyệt Hân phải rời khỏi nhà họ Bạch. Trong mắt Thất Sát hiện lên sự tức giận, sắc mặt của mấy người phụ nữ cũng thay đổi.
Lại có người nói: “Gia chủ, ngài cũng đừng tức giận. Ông Lưu nói cũng có ý đúng, thế lực bên ngoài đều đến vì Liễu Nguyệt Hân, Liễu Nguyệt Hân sẽ làm liên lụy đến nhà họ Bạch, điều này cũng vì muốn tốt cho nhà họ Bạch thôi mà."
Người thứ ba nói thẳng: “Tôi cảm thấy nên đuôi Liễu Nguyệt Hân ra khỏi nhà họ Bạch ngay, nhà họ Bạch chúng ta có thể xuất ra một thông báo cắt đứt quan hệ với Liễu Nguyệt Hân, như thế thì từ nay, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên lụy đến nhà họ Bạch nữa.”
Người bên dưới càng nói càng quá đáng, bọn họ đều cho rằng một loạt những tai nạn liên tục gần đây, người ở Kinh Đô đến nhà họ Bạch chắc chắn sẽ hủy diệt nhà họ Bạch. Mọi người không có khả năng chống lại nhiều người như vậy.
Những người này đều bị sợ hãi, lần xáo động trước đã chết rất nhiều người rồi, bọn họ không muốn nhà họ Bạch bị thế lực ở Kinh Đô hủy diệt.
Bọn họ không muốn đắc tội với gia chủ, cũng không muốn đắc tội với đám người Liễu Nguyệt Hân, nhưng bọn họ phải nói ra, bọn họ cho rằng chỉ có như vậy thì mới có thể bảo vệ và duy trì được nhà họ Bạch.
Tầng lớp ở trên của nhà họ Bạch lúc này đây thế mà lại không coái phản đối mấy người này, những người không nói gì là đang ngầm chấp nhận.
“Tất cả các người im miệng cho tôi!” Thất Sát giận tím mặt, nói: “Nguyệt Hân là cháu gái của tôi, nhà người nhà họ Bạch, thế mà các người lại ngang nhiên nói ra những lời như vậy, thật quá đáng!
“Nhà họ Bạch chúng ta lúc trước có thể vạch trần bộ mặt thật của Bạch Triều Vĩ, có thể đánh đuổi hết một lưới những kẻ xấu xa, tất cả đều nhờ vào công lao của Tiêu Hào và Nguyệt Hân. Bây giờ mấy kẻ vong ơn phụ nghĩa các người lại muốn đuổi Nguyệt Hân ra khỏi nhà họ Bạch, rốt cuộc lương tâm của các người để ở đâu hả?” Mấy người trông thấy gia chủ tức giận thì cũng không dám nhiều lời.
Liễu Nguyệt Hân mở miệng nói: “Ông nội, mọi người nói không sai, nếu cháu ở lại đây thì chắc sẽ thật sự liên lụy đến nhà họ Bạch, cháu cảm thấy lúc này cháu nên rời khỏi nhà họ Bạch là tốt nhất.”
Liễu Nguyệt Hân đã suy từng nghĩ, đúng là rời đi chính là lựa chọn tốt nhất. Đợi sau khi mọi chuyện được giải quyết xong thì cô còn có thể quay về. Nếu lỡ như thật sự vì cô mà liên lụy đến nhà họ Bạch thì cả đời này cô sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Thất Sát không Đồng ý với Liễu Nguyệt Hân: “Cháu là cháu gái của ông, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì ông nội sẽ đứng bên cạnh bảo vệ cháu. Chỗ này là nhà của cháu, sao ông có thể bắt cháu đi được chứ? Làm sao ông bắt cháu rời đi được chứ? Năm đó ông đã không che chở được cho con trai, chẳng lẽ bây giờ ông lại không che chở được cho cháu gái hay sao? Cho dù thế nào đi nữa cháu cũng không được đi!”
Bạch Ái Linh cũng nói: “Chị Nguyệt Hân, chị không được đi, chị yên tâm, có em và ông nội Thất ở đây không ai có thể đánh đuổi chị đi được. Ai dám bắt chị đi, em sẽ giết người đó!”
Mắt Bạch Ái Linh lộ ra sát khí, quét qua mấy vị bề trên.
Bạch Khả Như cũng căm tức nhìn mấy người nói: “Các người thật quá đáng, mọi người đều là người một nhà, sao các người có thể nói ra những lời như vậy được chứ. Hơn nữa chúng ta đều mang họ Bạch, chúng ta đều là huyết mạch của nhà họ Bạch, mặc dù các người không phải họ Bạch thì cũng đều có quan hệ thân thích với nhà họ Bạch
Một người đàn ông nói: “Gia chủ, mấy người các ông nói cũng không sai, cô gái này cũng nói không sai, chúng ta không phải họ Bạch, bây giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cảm thấy hãy để cho tôi rời khỏi nhà họ Bạch có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi ở trên có già dưới có trẻ, tôi không muốn phải chết ở chỗ này.” Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Thất Sát nhìn người đang muốn rời đi kia, tức giận trợn trừng hai mắt lên nói: “Ông thế mà lại muốn rời đi, bây giờ nhà họ Bạch gặp nạn ông lại định đi?”
Người đó cúi đầu xuống không nói gì, bên cạnh một người khác nói: "Gia chủ, ngài cũng đừng trách Ông Lưu, tôi cũng muốn rời đi, tôi cũng không muốn chết đâu, cục diện ở chỗ này bây giờ chỉ có một con đường chết.”
Lời của hai người kia vừa ra khỏi miệng, ngay tại chỗ đã có tám người nói muốn rời đi ngay, hơn nữa còn muốn đưa đệ tử của họ cùng thuộc hạ rời đi.
Sắc mặt của mấy người Thất Sát rất khó coi, rất tức giận.
Nhưng Thất Sát nhịn xuống, ông ấy hít một hơi sâu, nói: “Bỏ đi, tôi cũng không ép các người ở lại, giữ được cơ thể của các người lại nhưng không giữ được lòng của các người.”
“Các người ngây người ở nhà họ Bạch cũng đã nhiều năm, trước đây các người làm việc vì Bạch Triều Vĩ, hiện tại các người muốn đi thì cứ đi đi.”
Thất Sát vừa nói xong, Ông Lưu là người đầu tiên đứng lên rời đi, những người khác sau khi thấy Ông Lưu rời đi, Thất Sát cũng không gây khó dễ gì, cũng không định giết nên lại có mấy người đứng lên nhanh chóng rời đi.
Hoàn cảnh rất xấu hổ, còn lại bốn vị cao tầng vẫn ở lại, bọn họ không rời đi.
“Gia chủ, xin ngài cứ yên tâm, cho dù nhà họ Bạch có xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ cùng chung hoạn nạn với nhà họ Bạch”
“Gia chủ, mấy kẻ không có lương tầm này đều đi rồi, nhưng chúng tôi luôn trung thành và hết lòng với nhà họ Bạch."
Bốn người này lập tức bày tỏ thái độ, thề chết đi theo Thất Sát, thái độ của bọn họ đã làm cho tâm trạng của Thất Sát hơi ổn định lại một chút.
Một người nói: “Mấy kẻ ra trận chạy trốn này vừa thấy nhà họ Bạch gặp nạn