Ninh Khinh Vân không tiếp tục hỏi nữa: “Ông Từ, theo tôi cùng nhau trở về đi, tôi mang ông trở lại Ma Đô, sau khi tới Ma Đô rồi không ai có thể thương tổn ông được, ông có thể trải qua cuộc sống mà ông muốn.”
"Không trở về được nữa rồi.” Ông Từ nặng nề thở dài một hơi.
“Tôi biết các người thân phận rất cao, là huyết thống hoàng thất của Ma Đô, tôi cũng tin tưởng các người có năng lực đem lại cho tôi cuộc sống tôi muốn.”
“Nhưng tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi không muốn trở về, các người là vì điều tra chuyện của Tiêu Hào mà đến, các người muốn giết thì cứ giết đi.”
Người này là người đã tham gia trận chiến năm đó giữa Kỳ Hạ và Ma Đô, Ninh Khinh Vân bất kể như thế nào đều không thể giết chết ông Từ.
Ninh Khinh Vân hỏi: “Ông Từ, nơi này còn có chuyện gì làm ông lưu luyến, hoặc là người nào?”
Ông Từ trả lời nói: “Sư phụ tôi đã qua đời rồi, nhưng khi ông ấy qua đời việc mà ông ấy muốn tôi làm tôi vẫn chưa hoàn thành, mà đối với ân tình Tần thiếu chủ cứu tôi, tôi còn chưa có trả hết, cho nên tôi không thể rời đi.”
“Tần thiếu chủ muốn tôi làm việc chính là muốn tôi giết chết Tiêu Hào, hiển nhiên đây là việc không thể xảy ra, cho nên các người cứ giết chết tôi đi.”
Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân đều biết rõ ông Từ là vì lời hứa mới ở lại, vì di ngôn lưu lại trước khi chết của sư phụ. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Ninh Khinh Vân nói: “Ông Từ, ông hẳn là biết tình hình hiện tại, cho dù tôi không giết ông, cũng sẽ có rất nhiều người muốn giết ông. Bây giờ ông tiếp tục giúp Tần thiếu chủ, chỉ sợ Tần thiếu chủ sẽ không tin tưởng ông nữa đâu, thậm chí anh ta là người đầu tiên muốn giết ông đấy.”
Trên mặt ông Từ tràn đầy chua xót: “Tôi biết chứ, năm đó chính Tần thiếu chủ đã cứu tôi, cho dù cậu ta muốn giết tôi, tôi cũng không có một câu oán hận.”
Ninh Khinh Vân sẽ không giết ông Từ, bởi vì ông Từ là người của Ma Đô, hơn nữa ông ấy còn là một chiến sĩ Ma Đô, liền càng không thể giết được.
Tiêu Hào rất muốn giết ông Từ, bởi vì ông Từ vẫn luôn làm việc cho Tần thiếu chủ, nhưng Tiêu Hào đã từng thề ở trước mặt Ninh Khinh Vân, sẽ không giết người Ma Đô.
Ninh Khinh Vân không giết ông Từ, Tiêu Hào chắc chắn cũng sẽ không ra tay.
Ninh Khinh Vân thở dài một hơi nói: “Ông Từ, ông tự giải quyết cho tốt đi.” Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân cùng nhau rời đi.
Hai người lái xe đi ra khỏi biệt thự, Ninh Khinh Vân hỏi: “Tôi không giết ông Từ, anh có oán hận tôi không?”
Tiêu Hào nói: “Là một người đáng thương mà thôi.”
“Chủ mưu phía sau màn là Tần thiếu chủ, cũng là vì trả ơn nên ông Từ mới làm việc cho Tần thiếu chủ. Chúng ta đã gặp ông Từ, Tần thiếu chủ chắc chắn sẽ biết, với thủ đoạn làm việc của Tần thiếu chủ, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông Từ."
“Tôi biết chứ.”
Ninh Khinh Vân trên mặt mang theo chua xót: “Đây là quyết định của ông Từ, cũng là lựa chọn của ông ấy.”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, tiếp theo chúng ta làm gì?” Tiêu Hào thuận miệng nói: “Đương nhiên là quay lại Nhà họ Bạch rồi."
Ninh Khinh Vân nói: “Như thế nào? Không phải đợi mấy ngày rồi mới trở về sao? Có phải mấy ngày không gặp vợ của anh, nhớ rồi à?”
Trong giọng nói Ninh Khinh Vân cổ ý mang theo một chút ghen tuông.
Tiêu Hào nói: “Trở về trước đã, sau đó lại đi giải quyết việc của Âm Quỷ Tông."
Những việc này cần phải giải quyết nhanh chóng, Tiêu Hào muốn tìm được bảo vật trước khi nó bị Âm Quỷ Tông cướp đi.
Vào lúc nửa đêm Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân cùng nhau về tới Nhà họ Bạch, hai người nghênh ngang đi vào cửa chính Nhà họ Bạch cửa chính đi vào.
Trước cửa có hai thủ vệ, nhìn thấy hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân, liếc mắt một cái liền nhận ra Tiêu Hào.
“Tiêu... Tiêu Hào đã trở lại.”
“Mau, nhanh lên đi thông báo.” Một người đang đón chào Tiêu Hào, một người khác lập tức xông tới trong nhà, đi thông báo cho chủ nhà.
Ngay lập tức toàn bộ Nhà họ Bạch mọi người đều hô to.
“Tiêu sư phụ đã trở về.”
“Tiêu Hào đã trở về.”
“Cậu Tiêu đã trở về.”
Tiêu Hào là chồng của Liễu Nguyệt Hân, có người gọi anh là cậu chủ, rất nhiều người gọi Tiêu Hào là Tiêu sư phụ, đây là sự tôn kính đối với Tiêu Hào.
Lúc này nhóm người Thất Sát đang ăn cơm, Liễu Nguyệt Hân, Bạch Ái Linh và Đỗ Thanh Như đều ở đây.
Buổi tối mỗi ngày Thất Sát luôn ăn cơm cùng với mọi người, ông thích loại cảm giác ấm cúng này, đối với Thất Sát mà nói, gia đình chính là quan trọng nhất.
Mấy người đồng thời nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, Tiêu Hào trở về rồi.
Trong lòng mọi người đều thích thú, lập tức đặt bát đũa trong tay xuống lao ra ngoài. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân đã đi vào trong sân, phía sau có rất nhiều người nhà họ Bạch.
Những người này nhìn thấy Tiêu Hào trở về đều vô cùng phấn khích và kích động, bọn họ đều biết, tất cả mọi chuyện hôm nay ở nhà họ Bạch, hầu hết đều có liên quan đến Tiêu Hào, có liên quan đến Liễu Nguyệt Hân.
Mỗi một người đều nhìn Tiêu Hào bằng ánh mắt tôn kính, Thất Sát và mấy cô gái đều đi qua.
“Bố ơi."
Bạch Khả Như lập tức chạy qua, lao vào lòng Tiêu Hào, Tiêu Hào bế Bạch Khả Như, hôn mấy cái lên gương mặt nhỏ của cô bé.
“Bố ơi, bố ơi, con biết bố không sao, con biết bố sẽ trở về. Bố ơi, mấy ngày nay con rất nhớ bố. Hu hu hu, con thật sự rất nhớ bố.”
Bạch Khả Như thật tâm thể hiện cảm xúc của mình, bật khóc trong lòng Tiêu Hào, đây đều là nước mắt phần khích và kích động.
Liễu Nguyệt Hân cũng không khống chế được cảm xúc của mình, chạy đến trước mặt Tiêu Hào, ôm chặt lấy Tiêu Hào, một nhà ba người ôm chặt lấy nhau.
Mấy ngày trước truyền đến tin tức, Tiêu Hào chết rồi, mỗi ngày Liễu Nguyệt Hân đều vô cùng khó khăn, cô nhớ đến những ngày không có Tiêu Hào, quá đau khổ rồi, cô thật sự sợ mình không khống chế nổi nữa.
Bây giờ nhìn thấy Tiêu Hào, cuối cùng Liễu Nguyệt Hân cũng yên tâm rồi. Một nhà ba người ôm nhau một lúc, không ai làm phiền bọn họ.
Ninh Khinh Vân nhìn thấy tình cảm của Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân sâu như vậy, trong lòng cũng có chút cảm động.
Sau một lúc, ba người tách nhau ra.
“Anh Tiêu Hào!”
“Anh Tiêu.”
Bạch Ái Linh và Đỗ Thanh Như chạy đến.
“Tiêu Hào.” Thất Sát cũng đi qua.
Mỗi người nhìn thấy Tiêu Hào không sao, trên mặt đều mang theo sự kích động.