Mọi người đều ngẩn ra. “Người này điên rồi.”
“Giết mười mấy người của chúng ta, nó còn muốn giết chúng ta? Mau nói mày là người của thế lực nào?”
“Đại ca, không cần phải nhiều lời như vậy, hai cô gái này không tồi, gọi bọn họ đến đưa đi, giết hai người đàn ông đi.”
“Đúng vậy, đại ca, không có gì phải lo lắng cả. Đứng phía sau chúng ta là Âm Quy Tông, cho dù phía sau bọn họ thật sự có thể lực lớn mạnh, cũng có Âm Quy Tông chống lưng cho chúng ta rồi.”
Người trung niên lập tức nghe kiến nghị của các anh em: “Nói rất đúng, toàn bộ đều ra tay cho tao, giết nam, bắt nữ. Hai đứa con gái này nhìn cũng được, tối nay để cho chúng ta hưởng thụ”
Sắc mặt hai chị em tái nhợt, trong lòng người chị đang nghĩ, vừa rồi giết sói, bây giờ hổ đến rồi, lần này khó có thể chạy thoát được.
Tiêu Hào nghe thấy đối phương nói như vậy thì tức giận.
Những người này đang muốn ra tay, thì Tiêu Hào đã ra tay trước.
Một sức mạnh thần bí tỏa ra từ tay phải anh, sau đó xoay tròn một vòng, những sức mạnh này quét về phía cổ mọi người, hai mươi mấy người xung quanh bọn họ đều ngã xuống đất.
Tiêu Hào tùy ý vung tay một cái, một chiêu giết chết tất cả, hai chị em nhìn thấy thực lực của Tiêu Hào, ngẩn ra tại chỗ, không dám tin.
Mạnh như vậy, rốt cuộc có cảnh giới thế nào chứ?
Thiếu niên kinh ngạc: “Ân nhân, anh là cường giả kim đan đúng không?”
Hai chị em đều cho rằng chỉ có cường giả kim đan mới có thể có sức mạnh lớn như vậy.
Tiêu Hào nói: “Tôi có thể nói cho hai người, tôi giết cường giả kim đan cũng chỉ cần một chiêu, huống chi những con kiến ở núi Âm Qủy này”
“Hai người đi theo tôi, người lạm sát vô tội của thế lực này, tôi sẽ hủy diệt thế lực này.
Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như tiến về phía trước, hai chị em nhanh chóng đi theo sau.
Thần niệm của Tiêu Hào di chuyển, bao trùm trăm dặm, ở đây có thể lực nào cũng đều không thể thoát khỏi cảm nhận của Tiêu Hào.
Thế lực vừa rồi bị Tiêu Hào giết được gọi là Phái Hắc Sơn. Mời đọc truyện trên truyen88.vip
Tám phút sau, Tiêu Hào đã đến cứ điểm của Phái Hắc Sơn, ở đây có hai toà nhà nhỏ hai tầng, trong ngôi nhà nhỏ này có mười mấy cô gái bị bắt trói, những cô gái này chính là bị Phái Hắc Sơn bắt được.
Còn có mấy phòng nhốt hai mươi mấy người đàn ông.
Quần áo của những người phụ nữ thì đều hỗn loạn, khóc lóc, thậm chí có hai cô gái còn tự sát. Những cô gái này đều bị người của Phái Hắc Sơn xâm phạm, trên người những người đàn ông bị bắt đều bị đánh da thịt bầy nhầy, máu me be bét.
Người của tà phái có rất nhiều người xấu, rất nhiều tà ác, nhưng tàn bạo như vậy, còn không bằng dã thú.
Có thể thấy những năm nay Âm Quy Tông làm ra bao nhiêu chuyện như vậy, thật sự là vô pháp vô thiên.
Lúc này, lại có hai người Phái Hắc Sơn uống rượu đi đến bên cạnh người phụ nữ bị trói, lại trút hết dã tính nguyên thủy lên người bọn họ.
Hai người đàn ông cười lớn, đang muốn ra tay, thân hình Tiêu Hào chớp loáng, đã xuất hiện trước mặt hai người này.
Tay phải Tiêu Hào động một cái, trực tiếp cắt đứt phía dưới của hai người này.
Hai người vẫn chưa phản ứng lại, kinh ngạc hét lên một tiếng, đồ phía dưới của bọn họ rơi trên mặt đất.
Mặc dù hai người bị phế, nhưng cũng là tu võ, bọn họ nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt hét lên: “Rốt cuộc mày là ai? Mày biết đây là đâu không?”
"Mày vậy mà dám phế bọn tao, muốn chết sao?”
Tiêu Hào đánh một chưởng qua, công lực của hai người đều bị phế.
Đỗ Thanh Như ở phía sau cởi trói cho những cô gái bị bắt trói, các cô gái mặc quần áo cẩn thận, vô cùng cảm ơn Tiêu Hào, sau đó các cô gái bao vây hai người đàn ông vừa với xâm phạm bọn họ.
Hai người đàn ông nhìn thấy các cô gái tràn đầy sát khí thì sợ hãi liên tục lùi về sau, nhưng công lực của bọn họ đã bị Tiêu Hào phế rồi, không có sức lực phản kháng.
Hai người Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như rời khỏi căn phòng, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Vừa đi ra cửa, có hai người đi đến: “Mày là ai?”
Hai người vừa nói, đao trong tay chém về phía Tiêu Hào, Tiêu Hào thuận tay giết chết hai người này.
Tiêu Hào lại đi đến các căn phòng khác cứu mấy cô gái, cứu cả những người đàn ông bị tra tấn, tất cả người của Phái Hắc Sơn đều chết trong tay Tiêu Hào.
Rất lâu rồi Tiêu Hào chưa giết nhiều người như vậy, anh cũng không hề lưu tình, cho rằng những người này không bằng cầm thú, đáng chết.
Những người được Tiêu Hào cứu đều vô cùng cảm ơn Tiêu Hào, những người này hầu hết đều là tản tu và thế lực nhỏ ở dưới núi, bình thường bọn họ lên núi tu luyện, các thế lực trên núi rất ít khi làm khó bọn họ. Mời đọc truyện trên truyen88.vip
Gần đây các thế lực trên núi như thể bị điên vậy, áp bức cướp giật, thậm chí còn bắt bọn họ lại.
Sau khi hiểu tình hình, Tiêu Hào nói với thiếu niên và chị gái: “Hai người cùng mọi người xuống núi đi, các người yên tâm, qua ngày hôm nay, sau này sẽ không ai đối phó với các người nữa đâu.”
Thiếu niên đột nhiên quỳ trên đất, nói: “Ân nhân, xin anh thu nhận tôi làm đồ đệ, sau này tôi muốn đi theo anh.”
Tiêu Hào lắc đầu, tư chất của thiếu niên này bình thường, anh và Đỗ Thanh Như đến đây cũng trùng hợp cứu hai người, đổi thành người khác, Tiêu Hào cũng sẽ cứu.
Chị gái thấy Tiêu Hào không đồng ý, cũng quỳ xuống nói: “Ân nhân, người nhà chúng tôi đều bị những người này hại, hai chị em chúng tôi nương tựa với nhau mà sống, bây giờ anh đã cứu chúng tôi, xin hãy thu nhận chúng tôi đi.”
Tiêu Hào suy nghĩ, nói: “Nếu như đã có duyên, tôi sẽ sắp xếp cho hai người đi nơi khác, sẽ có người tu luyện cho các người, qua vài năm nữa các người nhất định sẽ học thành tài”
“Hai người thấy thế nào?”
Hai chị em cúi đầu cảm ơn.
Tiêu Hào chuẩn bị đưa hai người đến binh bộ, để Thanh Long chỉ dạy.
Thanh Long là một người thầy vô cùng giỏi, lúc trước Lương Thiếu Thu cũng học tập Thanh Long, hai người này sau khi huấn luyện, mặc dù không thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh, những chỉ cần cố gắng, cũng có thể đảm đương một mình.
Tiêu Hào đưa số điện thoại cho hai người, để bọn họ xuống núi liên hệ với Thanh Long.
Hai chị em đứng dậy, chị gái nói: “Ân nhân, tôi vẫn muốn đi theo hai người, cho dù anh đã sắp xếp hết mọi chuyện, tôi vẫn lo lắng sau khi xuống núi, thế lực Âm Qủy Sơn sẽ làm khó chúng tôi, thậm chí đuổi giết chúng tôi.”
Những người bị bắt lại cũng đều lo lắng điểm này.
Tiêu Hào đảm bảo với mọi người: “Mọi người yên tâm, không có ai làm