Môn chủ đang ở sau viện tu luyện, Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như đã xuất hiện trước mặt ông ta.
Môn chủ là một người trung niên hơn năm mươi tuổi, Tiêu Hào thấy từ trong khí tức công pháp tu luyện của ông ta, là một loại công pháp tà ác, muốn tu luyện loại công pháp này nhất định phải cần máu tươi của người sống.
Tiêu Hào vừa xuất hiện, Môn chủ thấy có người xông vào, ngạc nhiên.
Xung quanh viện của Môn chủ đều có cảnh vệ canh giữ nghiêm ngặt, mà người này đến trước mặt mình, ông ta mới cảm nhận được.
Môn chủ nói: "Cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?”
“Giết ông.” Đáp án của Tiêu Hào vô cùng đơn giản, xông đến trước mặt Môn chủ, trực tiếp sử dụng Di Hồn Đại Phát, nuốt chửng ký ức của ông ta.
Quả nhiên Môn chủ tu luyện một loại công pháp tà ác, hơn nữa có rất nhiều đệ tử trong môn phái đều tu luyện loại công pháp này. Bọn họ thường đi giết một số người đến núi Âm Quy tu luyện, bí mật đưa những người bị giết về, dùng máu của bọn họ tu luyện.
Sau khi Tiêu Hào giết chết Môn chủ và một số cấp cao, lại cùng Đỗ Thanh Như tiếp tục rời khỏi, tiến về một môn phái khác.
Tiêu Hào dẫn theo Đỗ Thanh Như dùng cả một buổi sáng để giết hết Môn chủ của chín môn phái, chín người này đều là người tà ác, đáng chết.
Hai người làm cơm trong phòng bếp của một môn phái, sau khi ăn xong bữa trưa, buổi chiều tiếp tục hành động.
Khi hơn sáu giờ tối, Tiêu Hào đã giết chết hai mươi Môn chủ. Tiêu Hào giết chết mỗi người đều là sử dụng Di Hồn Đại Phát, Tiêu Hào từ trong ký ức của các Môn chủ biết được, mấy năm trước người của Âm Quy Tông đã bắt một cường giả Long tổ. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Những năm nay Âm Quy Tông hành động ngông cuồng, thương thiên hại lý, lý do người chính đạo không dám bao vậy Âm Quy Tông chính là bởi vì trong tay Âm Quy Tông có con tin.
Sau khi nhận được tin tức này, Tiêu Hào rất kinh ngạc, về phần Âm Quy Tông bắt người nào của Long tổ, thì trong ký ức không có.
Sau khi ăn cơm tối, Tiêu Hào nói: “Những người còn lại chúng ta không cần phải giết nữa, mười mấy môn phái còn lại đều là những môn phái nhỏ, Môn chủ cũng không có khí thế.”
“Chúng ta nên đi tìm Âm Quy Tông thôi.”
Đỗ Thanh Như vẫn luôn ở cùng Tiêu Hào, nhìn thấy Tiêu Hào giết từng Môn chủ lớn mạnh. Đỗ Thanh Như phát hiện bất cứ cường giả nào trong tay Tiêu Hào đều không quá một chiêu, cho dù là người ít hay là người nhiều, bao nhiêu kẻ địch bao vây Tiêu Hào, Tiêu Hào đều có thể dùng một chiêu giết hết bọn họ.
Đỗ Thanh Như vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc thực lực thật sự của Tiêu Hào là thế nào.
Đỗ Thanh Như nói: “Anh Tiêu, sức mạnh của Tông chủ Âm Quy Tông rất mạnh, nghe nói sức mạnh của ông ta là Kim Đan cấp bốn, hơn nữa ông ta còn tu luyện rấy nhiều công pháp tà ác đáng sợ, là khắc tinh của người chính đạo, chuyên môn khống chế sức mạnh ngũ hành.”
“Hơn nữa Âm Quy Tông có rất nhiều cao thủ, anh Tiêu, một mình anh thật sự có thể giải quyết được Âm Quy Tông sao?”
Tiêu Hào nhìn ra Đỗ Thanh Như vô cùng lo lắng.
Tiêu Hào cười nói: “Em yên tâm đi, nếu như anh dám đến, thì nhất định có thể giải quyết được tất cả vấn đề”
Những người khác cần thời gian năm ngày mới có thể đến được tổng bộ Âm Quy Tông, mà Tiêu Hào trực tiếp ôm Đỗ Thanh Như, dùng sức mạnh của mình bảo vệ Đỗ Thanh Như, sử dùng tốc độ vô cùng nhanh.
Tốc độ của Tiêu Hào giống như sao băng vậy, bay qua núi Âm Quy, xuyên qua từng khu rừng này đến khu rừng khác, xuyên qua núi sông.
Đỗ Thanh Như ngẩn ra, loại tốc độ này, là tốc độ mà con người nên có sao?
Đầu Đỗ Thanh Như vùi trong lòng Tiêu Hào, trong lòng người đàn ông này vô cùng ấm áp, nếu như luôn được Tiêu Hào ôm, thì tốt biết bao.
Hơn năm tiếng sau, vừa qua mười hai giờ đêm, Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như xuất hiện ở cửa tông môn Âm Quy Tông.
Âm Quy Tông nằm trong một thung lũng lớn, ở miệng thung lũng là một cổng tháp khổng lồ cao hơn ba mươi mét, trên cổng tháp có ba chữ màu máu rồng bay phượng múa - Âm Quy Tông.
Ba chữ này rất đặc biệt, màu máu phối với bảng đen, vô cùng âm u khủng bố, mà hai bên cổng lớn còn treo tám đầu lâu trắng hếu.
Nâng đỡ cổng tháo là tám cây cột màu đen, mỗi cây cột đều được chạm khắc hắc ma long, toàn những thứ tà ác.
Những nhân tài tu luyện âm tà thuật sẽ thích những thứ thế này.
Sau cổng tháp là một con đường lớn, mà hai bên đường trồng một số cây màu đen, trên những cây màu đen này tản ra những khí tức âm tà.
Sau đó hai người đi qua cổng lớn, thỉnh thoảng bọn họ nhìn thấy trên đường còn có một số đầu lâu, ở phía xa còn có những gian nhà nhỏ, hồ nước.
Tất cả những toàn nhà này đều được trang trí lấy màu đen và màu trắng của xương xọ làm chủ đạo, còn có một số bức tranh tường kỳ lạ.
Tiêu Hào nhìn thấy những thứ này cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng Đỗ Thanh Như có một loại cảm giác rùng rợn, cảm thấy như thế cô ấy đang đến địa ngục vậy.
Đêm trong núi sâu vô cùng lạnh, một trận gió lạnh ập đến, Đỗ Thanh Như vô thức ôm lấy cánh tay Tiêu Hào, dường như làm như vậy mới khiến cô ấy có cảm giác an toàn thoải mái hơn một chút.
Tiêu Hào phát hiện rất nhiều kiến trúc bên đường đều được gắn camera, xem ra bất kỳ người nào đến Âm Quy Tông, đều sẽ bị phát hiện.
Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như ngông cuồng đi về phía xa. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Đi hơn hai trăm mét, có một trạm gác, trên lầu cao hơn mười mét có hai người.
“Bên kia có người đến.”
“Muộn thế này rồi mà còn có người đến? Có phải mày nhìn nhầm rồi không?”
“Mày xem trong máy giám sát kìa, có một nam một nữ đi vào.”
“Ừm, hai người này là ai? Hình như không phải là người của chúng ta”
“Đã phong tỏa núi Âm Quy rồi, bọn họ làm sao lên núi được chứ?”
“Đi xuống xem xem.”
Hai người nhảy xuống từ trên trạm gác cao mười mấy mét, đi về phía Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như, ngăn Tiêu Hào lại.
“Hai người là ai? Đến Âm Quy Tông chúng tôi có việc gì?”
Tiêu Hào nhìn qua hai người này, vào thẳng vấn đề, nhàn nhạt nói: “Nửa tháng trước người của Âm Quy Tông các người cướp năm bảo vật của tôi.”
“Đi thông báo với Tông chủ của các người, để ông ta chuẩn bị bảo vật đã cướp về cho tốt, sau đó tắm rửa cổ sạch chờ chết đi.”
Hai người nghe thấy vậy, trong lòng ngạc nhiên.
Những người này đều là người thông minh, người có thể vượt qua bao nhiêu trạm kiểm soát để đến đây, nhất định không đơn giản.
Ở cửa Âm Quy Tông, địa bàn của Âm Quy Tông, dám nói ra lời đại nghịch bất đạo muốn giết Tông chủ này, người