Cuối cùng Tông chủ và Bạch Vô Thường cũng hiểu tại sao đối phương lại giết Môn chủ của các thế lực trên núi Âm Quy, cũng hiểu tại sao đối phương lại đến Âm Quy Tông.
Âm Quy Tông không chỉ cướp bảo vật của đối phương, lúc trước còn giết Tiêu Hào.
Tông chủ hét lớn: “Tôi không tin. Cậu vẫn dùng thuật dịch dung, tướng mạo của cậu vẫn là giả.”
Tất nhiên Tông chủ biết lúc này là thân phận thật sự của Tiêu Hào, ông ta không dám tiếp nhận.
Tiêu Hào nhàn nhạt nói: “Thật sự không muốn giấu, tôi là người của Thần y, chắc các người biết Thần y là sự tồn tại đáng sợ thế nào”
“Các người không còn lựa chọn nào khác. Vẫn là câu nói đó, đưa chứng cứ cho tôi, tôi chỉ giết các người, không hại người nhà các người. Tất cả các môn phái ở núi Âm Qủy này, người đáng chết thì đều chết hết rồi, những người không đáng chết tôi đều sẽ không giết.”
“Tôi viết, tôi viết” Bạch Vô Thường đồng ý.
Tông chủ không cam tâm hét lên: “Bạch Vô Thường, ông không thể làm như vậy, cho dù đối phương diệt được chúng ta, cũng sẽ không diệt được người đứng sau chúng ta, tất nhiên bọn họ có thể trả thù cho chúng ta.”
“Nếu như ông bán đứng toàn bộ người đứng sau, đến lúc đó chúng ta sẽ chết một cách vô ích, tất cả các thế lực trên núi Âm Quy đều sẽ bị bọn họ giệt sạch”
Tiêu Hào cười: “Cho dù tôi không có chứng cứ tôi cũng có thể diệt trừ các người, tôi chỉ muốn tìm chứng cứ quang minh chính đại diệt trừ các người mà thôi.”
“Chắc các người biết Thần y có thân phận cao thế nào ở Kỳ Hạ, nói khó nghe một chút, Thần y chính là chứng cứ."
Tông chủ nghe thấy Tiêu Hào nói như vậy, toàn thân run rẩy, vẻ mặt không ngừng méo mó, lúc này ông ta mới thật sự tâm lặng như chết.
Địa vị của Thần y ở Kỳ Hạ quá cao, đến cả các cấp cao của khi Đế Vương, cường giả đỉnh phong của khu Đế Vương đều chịu ơn của Thần y. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Tông chủ tin, Tiêu Hào nhất định là người Thần y, chỉ cần Thần y muốn hủy diệt bọn họ, sẽ như trở bàn tay, cũng chỉ là mấy câu nói mà thôi.
Còn có một điểm Tông chủ vô cùng rõ ràng, không có ai có thể đánh được cậu ta, một mình cậu ta có thể giết sạch tất cả những người trên núi Âm Qúy.
Thậm chí Tiêu Hào có thể không bại lộ thân phận, không có ai biết là ai làm.
Nghĩ đến đây, hi vọng cuối cùng trong lòng Tông chủ cũng sụp đổ.
Cuối cùng Tông chủ cũng thỏa hiệp, đích thân viết chứng cứ ra giấy, hơn nữa còn quay phim làm bằng chứng. Bạch Vô Thường cũng chứng minh tính chân thật của phần chứng cứ này.
Sau khi Tiêu Hào thu lại chứng cứ, nói: “Các người làm rất tốt, chuyện tôi đồng ý với các người, tuyệt đối có thể làm được.”
“Các người cũng là cường giả mạnh, tự vẫn đi.”
Rất nhiều khi, tự vẫn là chuyện không có tự tôn và tôn nghiêm, nhưng dưới loại cục diện bây giờ, tự vẫn có thể bảo toàn thi thể.
Trong lòng hai người vô cùng đau khổ. Lúc trước, hai người bọn họ vẫn là cường giả cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió ở Tây Cảnh. Lúc này hai người bọn họ giống như hai con kiến bị Tiêu Hào giẫm dưới chân, không có bất kỳ lực phản kháng nào.
Đây chính là sự phân biệt giữa cường giả và người yếu ớt, lúc trước, hai người bọn họ là cường giả cao cao tại thượng, ở trước mặt Tiêu Hào bọn họ chỉ là người yếu ớt, thế giới này chính là tàn nhẫn như vậy đấy, cá lớn nuốt cá bé.
Tay phải Bạch Vô Thường hóa thành chưởng, đập về phía tim mạch mình, trực tiếp cắt đứt tim mạch mà chết, không có bất kỳ đau khổ nào, sạch sẽ gọn ghẽ.
Tông chủ vô cùng không cam tâm, nhưng có thể làm được gì chứ?
Lúc này người sắp chết, lời nói tốt lành, Tông chủ gầm lên: “Sai rồi, những năm nay tôi đều sai rồi.”
“Vì lợi ích của bản thân, vì sự phát triển của Âm Quy Tông, tôi không từ thủ đoạn, tôi giết quá nhiều người, hủy hoại quá nhiều gia đình, hủy hoại quá nhiều thế lực
“Có lẽ từ khi bắt đầu tôi nên nghe lời sư phụ, nhưng tôi không nghe, nếu như tôi nghe những lời sư phụ căn dặn trước khi chết, bây giờ cũng sẽ không chết, Âm Quy Tông cũng sẽ không bị diệt môn.”
“Sư phụ, con xin lỗi, những anh em bị tôi giết chết, tôi cũng xin lỗi mọi người." Trong nỗi đau đớn và tự trách, tay phải của Tông chủ chuẩn bị tự vẫn.
“Tông chủ, Tông chủ."
Bên ngoài phòng khách đã có đầy người vây quanh, lúc này, bọn họ thấy Tông chủ tự vẫn, toàn bộ đều xông lên.
“Tông chủ, đừng mà, đừng mà.”
“Tông chủ, ngài không thể chết.”
“Tông chủ, nếu như ngài chết, Âm Quy Tông phải làm thế nào?”
“Hai người, cầu xin các người, đừng giết Tông chủ.”
Tông chủ hét lớn: “Toàn bộ các người đều lui xuống cho tôi, không được làm bậy.”
“Hôm nay tôi chết ở đây, là do tự tôi chuốc lấy."
“Nhớ kỹ, sau khi tôi chết, toàn bộ các người đều lui xuống, không được gây thù với hai vị khách quý này.”
Rất nhiều người quỳ trước mặt Tông chủ, vô cùng đau xót, nước mắt trào ra, nhưng bọn họ không còn cách nào khác.
Tay phải Tông chủ hóa thành móng vuốt, đánh về phía đỉnh đầu mình.
Tông chủ tự sát. Bạn đang đọc truyện tại truyen88.vip
Đỗ Thanh Như nhìn thấy Tông chủ Âm Quy Tông cao cao tại thượng chết trước mặt mình, cô ấy đã tê dại, sức mạnh của Tiêu Hào quá lớn, khiến cô ấy kinh động hết lần này đến lần khác.
“BỐ”
“Tông chủ, trưởng lão."
Con trai của Tông chủ xông vào, bên ngoài có nhiều người xông vào.
“Giết, giết hai người này."
“Giết bọn họ, trả thù cho Tông chủ”
Nhất thời, tiếng hồ giết vang lên. Cho dù có người muốn ngăn cản cũng không kịp.
Mười mấy người xông về phía Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như.
Mấy phút sau, trong ngoài đại sảnh, đã không nhìn thấy người nào còn sống.
Tất cả người ra tay đều bị giết chết. Đỗ Thanh Như nhìn hơn một trăm người chết trước mặt mình, xương cấp khắp nơi, trong lòng run rẩy.
Những người này đều đáng chết.
Trong bầu không khí đều là mùi máu, Tiêu Hào quay đầu nhìn Đỗ Thanh Như: “Bây giờ đã trả thù cho em rồi, cũng tìm lại được bảo vật của chúng ta rồi, chúng ta nên trở về thôi.”
Đỗ Thanh Như gật đầu: “Cảm ơn anh, anh Tiêu Tiêu Hào lại dùng thuật dịch dung để trở thành hình dạng khác, cùng Đỗ Thanh Như rời khỏi núi Âm Qủy.
Sau khi xuống núi, hai người gọi xe ra bến cảng, đi thuyền đến Bình Châu.
Chín giờ tối hai ngày sau, cuối cùng hai người cũng trở về địa bàn Bình Châu.
Hai người ở bãi gửi xe của bến cảng