Xe chạy nhanh trên đường cao tốc, trên đường đi qua rất nhiều khách sạn, Tiêu Hào không hề có ý dừng lại, Đỗ Thanh Như cũng xấu hổ không hỏi, đã muộn như vậy rồi, Tiêu Hào cũng không biết phải đưa cô ấy đi đâu.
Hơn nửa tiếng sau, xe chạy vào một đoạn đường tương đối vắng vẻ, Tiêu Hào đột nhiên dừng xe, tay đột nhiên sờ lên mặt Đỗ Thanh Như,
Đỗ Thanh Như ngạc nhiên, trong lòng gào thét, lẽ nào... lẽ nào Tiêu Hào muốn loại chuyện đó trong xe sao?
Mấy phút sau, tay Tiêu Hào lại rời khỏi mặt Đỗ Thanh Như, Đỗ Thanh Như cảm thấy mặt mình nóng ran.
Thậm chí cô ấy còn nhắm mắt lại, đợi hành động tiếp theo của Tiêu Hào.
Tiêu Hào nói: "Anh điều chỉnh lại dung mạo của em một chút, dù sao mấy ngày rồi, thuật dịch dung cũng sắp biến mất rồi.”
Trong lòng Đỗ Thanh Như khựng lại, cô ấy vội vàng mở mắt ra, sắc mặt đỏ bừng: “Anh Tiêu, vừa rồi anh... là muốn dịch dung cho em sao?”
Khi dịch dung, tay tất nhiên phải sờ trên mặt.
“Ừ, không thì sao chứ?” Tiêu Hào thản nhiên nói, anh không nghĩ nhiều.
Đỗ Thanh Như cảm thấy quá ngại ngùng, cô ấy còn cho rằng...
“Anh Tiêu, chúng ta đã rời khỏi núi Âm Qủy rồi, rời khỏi Tây Cảnh và Hải Châu rồi, nơi này là Bình Châu, tại sao còn phải dịch dung chứ?”
Tiêu Hào giải thích: “Từ Hải Châu đã có người đi theo chúng ta rồi, trên thuyền nhiều người, không tiện giải quyết, anh cố ý lái xe đến chỗ hẻo lánh này, đối phương quả nhiên theo đến đây."
“Anh phải nhìn xem, đối phương là ai."
Đỗ Thanh Như vô cùng ngạc nhiên, trên đường cô ấy hoàn toàn không phát hiện có người theo dõi.
Đỗ Thanh Như nói: “Anh Tiêu, rất cuộc là ai theo dõi chúng ta vậy?” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Tiêu Hào suy nghĩ, nói: “Lần này chúng ta hành động cẩn thận, vẫn luôn che giấu thân phận, xe của chúng ta cũng không thể điều tra được dấu vết gì, không ai viết chúng ta là ai.”
“Đột nhiên bị người khác theo dõi, chỉ có một khả năng”
“Chính là vì bảo vật trên người chúng ta.”
Đỗ Thanh Như khó hiểu: “Bảo vật?”
"Ừ."
Tiêu Hào nói: “Bảo vật lớn mạnh đều có khí tức đặc biệt, giống như Lưu Ly Thạch gia truyền của nhà các em vậy, cho dù ở nơi nào, nơi xa thế nào, em đều có thể cảm nhận được vị trí đại khái của Lưu Ly Thạch.”
“Anh nghĩ lý do có người theo dõi chúng ta, là cảm thấy được trên người chúng ta có bảo vật.”
Điểm này Đỗ Thanh Như biết, một số bảo vật đều có khí tức đặc biệt, chủ nhân của bảo vật có thể cảm nhận được, cho dù cho cất giấu bảo vật cẩn thận thế nào, ở bất kỳ nơi nào, đều có một cảm nhận nhất định.
Tiêu Hào lái xe từ từ, mấy phút sau, đột nhiên có một chiếc xe đi ngược chiều phía trước, chắn ngang được, chặn xe Tiêu Hào lại.
Có hai người trung niên xuống xe phía trước, đi đến trước xe Tiêu Hào, gõ cửa kính ghế lái.
Tiêu Hào mở cửa kính, nhìn hai người trung niên trước mặt, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Người trung niên bên trái nói: “Xuống xe, hai các người đi theo chúng tôi một chuyến.”
Tiêu Hào nói: “Tại sao phải đi theo các người một chuyến?”
Người trung niên không kiên nhẫn nói: “Không cần nói nhiều lời như vậy, nếu như bọn mày không phối hợp, vậy bọn tao sẽ không khách sáo đâu.”
“Ngoan ngoãn đi theo bọn tao, cô chủ của bọn tao muốn gặp mày”
Tiêu Hào nhìn hai người này, vừa nhìn đã nhận ra, là đàn em của người phụ nữ đã đi theo họ ở lần đấu giá trước.
Trong lần đấu giá trước, sức mạnh của Tiêu Hào có thể nhìn thấu khuôn mặt của tất cả mọi người dưới lớp mặt na.
Hai người này, cũng chính là đàn em của Trang Diệu Linh.
Tiêu Hào rất ngạc nhiên, người của Trang Diệu Linh sao lại tìm đến mình?
Tiêu Hào nói: “Được, tôi đi theo hai người, tôi đi theo xe hai người là được.”
Hai người này sợ Tiêu Hào chạy mất, một người lên xe của Tiêu Hào, ngồi ở ghế sau.
Một người khác lái xe ở phía trước, xe của Tiêu Hào đi theo sau.
Xe băng qua con đường này, đi về một con đường khác, cho đến khi đến một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô.
Trước mặt là một khu đất ruộng rộng lớn, xe tiếp tục men theo con đường đất ruộng.
Hơn nửa tiếng sau, bọn họ đến một khu rừng nhỏ.
Có một chiếc xe Porsche đậu ở đó, xe của Tiêu Hào vừa dừng lại, một người phụ nữ đã bước từ trong xe Porsche ra.
Người phụ nữ có khuôn mặt hạt dưa, lông mày lá liễu, miệng anh đào, một vẻ đẹp tiêu chuẩn người đẹp cổ đại.
Một thân áo gió màu tím, khí chất cao quý, quần áo trên người cô ta được thiết kể bởi những nhà thiết kế hàng đầu thế giới, trị giá hơn ba tỷ.
Mỗi một bước đi của người phụ nữ đều toát lên khí chất cao quý và quyến rũ.
Vẻ ngoài của cô ta có thể được bảy điểm, nhưng khí chất có thể đến chín điểm.
Người phụ nữ đó chính là Trang Diệu Linh. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Tiêu Hào và Đỗ Thanh Như xuống xe, đi về phía trước, hai bên đứng cách nhau tầm năm sáu mét.
Trang Diệu Linh cẩn thận đánh giá Tiêu Hào, từ đầu đến chân, không muốn bỏ qua vị trí nào.
Tiêu Hào giả vờ không nhận ra Trang Diệu Linh, nhàn nhạt nói: “Người đẹp, tìm tôi có việc gì?”
Trang Diệu Linh tự giới thiệu mình: “Tôi là người của nhà họ Trang ở Kinh Đô, tôi tên là Trang Diệu Linh.”
Trang Diệu Linh tiết lộ thân phận của mình, là đang nói với Tiêu Hào, cô ta không có ý xấu.
Tiêu Hào cười nói: “Hóa ra là cô Trang ở Kinh Đô, đại danh của cô Trang như tiếng sấm bên tại. Lúc trước chuyện nhà họ Bạch ở Bình Châu, là do cô Trang lên kế hoạch, bây giờ nhất định nhà họ Trang đã bị Long tổ điều tra rồi, bị rất nhiều thế lực chèn ép”
“Tôi nghĩ nhà họ Trang bây giờ, e rằng lâm nguy khắp nơi đúng không?”
“Bây giờ cô Trang vẫn còn thời gian chăn người ở đây sao?”
Quả thật cục diện bây giờ của nhà họ Trang vô cùng không tốt, Trang Diệu Linh nghĩ đến những chuyện này thì trong lòng tức giận không thôi, nghe thấy đối phương có giọng điệu chế nhạo mình, khuôn mặt lạnh băng.
Trang Diệu Linh hít sâu một hơi, giữ cho giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Lần này tôi tìm anh, là muốn một món đồ trong tay anh, đạo Kim Long.
Lúc trước ở trong đấu giá, lần đầu tiên hai người xảy ra tranh chấp chính là vì đạo Kim Long, lúc đó, Tiêu Hào lấy mười lăm tỷ ba nghìn để mua đạo Kim Long.
“Đao Kim Long nào?”
Tiêu Hào ngạc nhiên: “Cô Trang, có