Đỗ Thanh Như thân là con gái của Gia chủ nhà họ Đỗ, từ nhỏ đã sống như công chúa vậy, có rất nhiều người theo đuổi Đỗ Thanh Như, nhưng Đỗ Thanh Như luôn kiêu ngạo, người đàn ông bình thường hoàn toàn không lọt vào trong mắt cô ấy.
Hôn nhân của cô ấy cũng liên quan đến lợi ích của nhà họ Đỗ, cho nên cô ấy không thể yêu đương với người bình thường, tất cả mọi chuyện cô ấy làm đều đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu.
Hơn nữa, mấy năm nay cô ấy và bố luôn bận rộn chuyện bảo vật gia truyền của gia tộc, tình cảm riêng tư của mình vẫn luôn đặt sang một bên.
Đỗ Thanh Như nắm cánh tay Tiêu Hào, dịu dàng nói: “Tiêu Hào, em có thể ngủ cùng anh mấy đêm, em cũng không yêu cầu anh phải chịu trách nghiệm vì đây là lời hứa lúc trước của em với anh. Nhưng, em hi vọng sau chuyện này, anh đừng truyền ra ngoài được không?”
Khi Đỗ Thanh Như nói ra những lời này, phải lấy dũng khí rất lớn, mặc dù sắc mặt cô ấy bình tĩnh, nhưng trong lòng cảm thấy rất xấu hổ.
Tiêu Hào nhìn vẻ mặt Đỗ Thanh Như nghiêm túc như vậy, có chút ngạc nhiên.
“Chuyện lúc trước nói em ngủ cùng anh mấy đêm là anh đùa với em thôi. Em cũng biết anh đã có vợ rồi, anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với vợ anh.”
“Đùa?”
Vẻ mặt Đỗ Thanh Như nhìn Tiêu Hào rất nghiêm túc, khi cô ấy biết ước định giữa hai người là trò đùa, trong lòng Đỗ Thanh Như đột nhiên có chút thất vọng.
Đỗ Thanh Như không biết tại sao, cô ấy muốn bảo đáp ân tình của Tiêu Hàom muốn bảo đáp việc Tiêu Hào đã tìm lại bảo vật gia truyền của nhà họ Đỗ bọn họ. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Đỗ Thanh Như nguyện ý đi theo Tiêu Hào, nguyện ý phát sinh quan hệ một đêm với Tiêu Hào, cô ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nhưng bây giờ Tiêu Hào lại nói mọi chuyện đều là đùa, không biết vì sao, trong lòng Đỗ Thanh Như đột nhiên không hề cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại có chút thất vọng.
Đỗ Thanh Như che giấu cảm xúc của mình, nói: “Anh Tiêu, cảm ơn anh. Anh yên tâm, cho dù thế nào em cũng nhất định sẽ trả lại tiền cho anh. Mỗi năm nhà họ Đỗ chúng em sẽ trả cho anh một số tiền, mặc dù ít, nhưng sẽ có một ngày sẽ trả đủ.
Tiêu Hào từ chối nói: “Không cần đầu, lần đấu giá này là em tìm anh giúp, em cũng giúp anh không ít việc, để anh tìm được thứ cần tìm”
“Đối với anh mà nói, việc lần này em giúp anh, còn quan trọng hơn việc anh giúp em, cho nên giữa hai chúng ta đều công bằng, không ai nợ ai”
Trong lòng Đỗ Thanh Như vô cùng cảm kích, cô ấy không ngờ Tiêu Hào lại hào phóng như vậy, Đỗ Thanh Như lại vô cùng cảm ơn Tiêu Hào. Hai người ở trong khách sạn, Tiêu Hào thuê hai phòng.
Đỗ Thanh Như tắm xong, nằm trên giường nhưng không hề buồn ngủ, cô ấy nhìn làn da trắng nõn của mình, nhìn thân thể hoàn mỹ của mình. Tiêu Hào thật sự không có hứng thú với mình sao?
Lần trước Đỗ Thanh Như bị mất cánh tay, sau đó Tiêu Hào dùng bí pháp chữa cho cô ấy, khiến cánh tay cô ấy mọc lại.
Hơn nữa, những nốt mụn trên cơ thể, cả những vết sẹo nhỏ và vết thâm khi còn nhỏ đều biến mất hết.
Sau khi Đỗ Thanh Như hồi phục chấn thương, trên người không có một chút khuyết điểm nào, còn xinh đẹp hơn lúc gấp mấy lần.
Mọi thứ này đều là Tiêu Hào cho cô ấy. Lúc này cô ấy đang nghĩ, có cần đi sang phòng bên cạnh, mê hoặc Tiêu Hào không.
Suy nghĩ một lúc, Đỗ Thanh Như cười khổ lắc đầu, vẫn là thôi đi, nếu như thật sự làm như vậy, e rằng sẽ chữa tốt thành xấu.
Nếu như khiến Tiêu Hào ghét mình, vậy thì phiền phức rồi.
Đỗ Thanh Như không hề buồn ngủ, cô ấy vô cùng vui vẻ lấy Lưu Ly Thạch ra, kiểm tra cẩn thận.
Đỗ Thanh Như ngồi trên giường, hai tay nắm Lưu Ly Thạch, giống như đang cầm hi vọng bao nhiêu năm nay của gia tộc vậy.
Hai mắt Đỗ Thanh Như nhắm lại, một sức mạnh bắt đầu thuận theo hai tay cô ấy tiến vào trong Lưu Ly Thạch.
Lưu Ly Thạch bắt đầu có tác dụng, sức mạnh này quá quen thuộc, hóa thành sức mạnh huyết mạch tiến vào cơ thể Đỗ Thanh Như.
Lưu Ly Thạch và bảo vật vô cùng khó tìm, sức mạnh huyết mạch của nhà họ Đỗ có thể mở ra Lưu Ly Thạch, ngoại trừ cách này thì không còn cách nào khác.
Những người khác lấy được Lưu Ly Thạch, chỉ là một bảo thạch quý mà thôi, mà đối với nhà họ Đỗ mà nói, Lưu Ly Thạch chính là toàn bộ bọn họ.
Đỗ Thanh Như bắt đầu kiểm tra, tu luyện, khám phá, hơn một trăm năm rồi, cuối cùng Lưu Ly Thạch cũng đến tay, sau này Đỗ Thanh Như sẽ trở thành công thần lớn nhất nhà họ Đỗ.
Cho dù em trai Đỗ Kỳ Phong chết rồi, Đỗ Thanh Như nhất định phải giữ vững địa vị thiếu chủ, tuyệt đối không để nhà họ Đỗ rơi vào trong tay những tiểu bối khác.
Có Lưu Ly Thạch, Đỗ Thanh Như có thể trở thành thiếu chủ. Đọc truyện hay trên truyen88.vip
Mặc dù mỗi một người trong nhà họ Đỗ đều trọng nam khinh nữ, rất nhiều người trong giới tu luyện đều trọng nam khinh nữ, nhưng lần này Đỗ Thanh Như lập được công lao lớn như vậy, tất nhiên có thể giữ vững vị trí thiếu chủ.
Sau này địa vị của cô ấy sẽ không ai có thể lay chuyển được, đợi sau khi bố được trăm tuổi, Đỗ Thanh Như có thể thuận lợi trở thành Gia chủ nhà họ Đỗ.
Cả đêm Đỗ Thanh Như đều không hề nghỉ ngơi, ở trong sức mạnh bảo thạch quen thuộc, sau khi trời sáng, Đỗ Thanh Như thu lại Lưu Ly Thạch, cô ấy không hề cảm thấy mệt, ngược lại còn tràn đầy năng lượng, tinh thần gấp trăm lân.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, Tiêu Hào lái xe đưa Đỗ Thanh Như đến nhà họ Đỗ.
Khi Tiêu Hào rời đi, lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Đỗ Thanh Như, ngọc bội này là một chiếc bùa hộ mệnh, Tiêu Hào dường như tặng cho các bạn nữ bên cạnh mình một người một cái, ngọc bội này có thể chống lại sức mạnh cực lớn, hơn nữa có thể bảo vệ cơ thể.
Tất nhiên Đỗ Thanh Như biết sức mạnh của miếng ngọc bội này, mảnh ngọc bội này giống với ngọc bội mà Tiêu Hào đưa cho Bạch Ái Linh.
Bùa hộ mệnh quý giá như vậy, Đỗ Thanh Như càng vô cùng biết ơn Tiêu Hào, ân tình của Tiêu Hào đối với cô ấy, e rằng mười đời cũng không thẻ trả lại được.
Vốn dĩ Đỗ Thanh Như muốn giữ Tiêu Hào ở lại nhà họ Đỗ làm khách mấy ngày, cô ấy muốn giới thiệu các cấp cao nhà họ Đỗ làm quen với Tiêu Hào, nhưng Tiêu Hào từ chối.
Tiêu Hào cảm thấy không cần phải làm quen với nhiều người như vậy, hơn nữa, lúc trước Tiêu Hào giết Đỗ Kỳ Phong và một số người nhà họ Đỗ, bây giờ gặp người nhà họ Đỗ, quá ngại ngùng rồi.
Cũng không cần phải có quan hệ thân thiết với nhà họ Đỗ.
Tất nhiên, Tiêu Hào đã sớm coi Đỗ