Bao nhiêu năm qua, Thu Hồng vẫn muốn thoát khỏi sự khống chế của tổ chức sát thủ, nhưng... không có cách nào.
Tiêu Hào nói: “Tôi có cách để bà làm việc cho tôi, đương nhiên có thể giải độc cho bà”
Nói rồi Tiêu Hào lại gần bà ta, đặt tay lên trán bà ta, từng lực lượng thần bí kỳ lạ từ huyệt bách hội trên đỉnh đầu Thu Hồng tiến vào đầu bà ta. Tiêu Hào đã sớm thông qua ký ức của người kia biết về loại độc này, đương nhiên cũng biết cách giải độc. Loại độc dược này hằng năm đều cần dùng thuốc giải, thuốc giải chỉ có thể giữ tính mạng cho sát thủ trong một năm, nếu một năm sau không uống thuốc giải thì sẽ chết. Mà lực lượng của Tiêu Hào lại có thể giải trừ hết độc tố trong cơ thể người đàn bà chỉ trong vòng một phút.
Người đàn bà vô cùng khiếp sợ. Độc dược hơn ba mươi năm cuối cùng cũng được giải quyết. Bà ta lập tức ngồi khoanh chân, vận chuyển lực lượng mấy năm nay bị độc tố áp chế, khiến thân thể mau chóng thích nghi với các loại lực lượng.
Tiêu Hào lại đi đến trước mặt ba phi công, tay phải huyễn hóa ra một luồng lực lượng thần bí bắn vào cơ thể ba phi công, thoáng chốc đã giải độc trong người họ. Đám phi công đều kinh hãi. Họ biết hai người này đều không phải là người thường. Họ chỉ còn cách chuyên chú lái máy bay, không dám hé hé một câu nào.
Mười phút sau, Thu Hồng đứng dậy. Bà ta kích động vô cùng, cảm nhận được độc tố trong người đã được thanh trừ hết sạch, cảm nhận được tế bào trong cơ thể mình đều vô cùng thoải mái. Bà ta không thể tin nổi loại độc này ngay cả thần tiên cũng không cứu được, sao lại được người khác giải quyết?
Thu Hồng đột nhiên nhớ ra có người từng nói nếu không có giải dược thì chỉ có y thần và y thánh mới giải được loại ту độc này! Thu Hồng cũng biết dù uống thuốc giải chân chính thì cũng không có khả năng giải độc nhanh đến thế. Độc dược đã ăn sâu mấy chục năm, cho dù giải độc cũng sẽ gây tổn thương rất lớn cho cơ thể, nhưng bây giờ thân thể bà ta nhẹ như lông hồng, không có một chút độc tố nào, cứ như chưa từng trúng độc bao giờ! Cảm giác này quá vui sướng, cũng quá đáng sợ.
Giọng Thu Hồng run rẩy: “Xin hỏi Tiêu Hào các hạ, rốt cuộc cậu là ai?”
Tiêu Hào nói: “Tôi là ai không quan trọng, tôi không giết bà là vì tôi biết bà còn lương thiện. Mặc dù bà từng giết rất nhiều người, đều là bất đắc dĩ, nhưng bà chưa từng giết người già và trẻ nhỏ, thậm chí bà còn nhận nuôi ba đứa trẻ. Bà là sát thủ, bà không muốn giết người, nhưng bà trúng độc, hầu như ngày nào cũng sống trong tra tấn, cho nên tôi cho bà cơ hội sống lại để bà làm việc mà bà muốn, sống cuộc sống của mình, chăm sóc cho ba đứa trẻ kia.”
Thu Hồng không thể ngờ được rằng Tiêu Hào lại biết nhiều chuyện đến thế. Bắt đầu lại lần nữa, tìm lại cuộc sống mới là ước mơ bao nhiêu năm qua của bà ta. Thu Hồng rất thông minh, cũng không hỏi thêm nữa: “Các muốn tôi làm gì?”
Tiêu Hào nói: “Rất đơn giản, tôi cần bà làm nhân chứng cho tôi. Tôi muốn đối phó với nhà họ Hàn thủ đô, tôi cần chính miệng bà nói ra kẻ đứng sau lưng bà là ai, ai đã sai khiến bà giết tôi, chỉ cần bà làm điều này là được.”
Thu Hồng đã hiểu: “Cậu muốn trả thù, muốn dồn nhà họ Hàn ở thủ đô vào chỗ chết.”
Tiêu Hào khẳng định: “Đúng thế, nhà họ Hàn muốn giết tôi, đương nhiên tôi phải đưa chúng vào chỗ chết”
Lúc trước ở Quỷ Âm tông, Tiêu Hào đã điều tra ra bảo vật mà mấy năm nay Âm Quỷ Tông cướp được đều do nhà họ Hàn ở thủ đô tiêu thụ ra nước ngoài, hơn nữa ngân hàng tư nhân ngầm của Âm Quỷ Tông, nhà họ Hàn cũng có cổ phần. Nhưng khi Long tổ và vương triều Ám Dạ điều tra nhà họ Hàn thì lại không điều tra ra bất cứ bằng chứng nào, lúc đó có bản tường trình của trưởng lão và tông chủ Âm Quỷ Tông, cùng với video của hai người cũng không thể kết tội cho nhà họ Hàn, bởi vì không có bằng chứng.
Tiền và sổ sách của ngân hàng từ nhân ngầm đều đã bị bí mật di dời, không còn chút bóng dáng. Tiêu Hào cũng biết bởi vì Âm Quỷ Tông đã cấu kết với thế lực nào đó ở Đế Vương Khu nên chắc chắn thế lực nào đó của Đế Vương Khu đã càn quét hết tiền và bằng chứng của ngân hàng tư nhân ngầm của Âm Quỷ Tông, thế mới làm được sạch sẽ, giấu diếm mọi sự điều tra.
Mà người của Hồn Điện càng thông minh hơn. Âm Quỷ Tông cũng hợp tác với người của Hồn Điện. Sau khi Âm Quỷ Tông xảy ra chuyện, những kẻ bị Long tổ và vương triều Ám Dạ bắt được đều là những thế lực nhỏ không đáng nhắc tới. Những người này có liên hệ với Âm Quỷ Tông, đều là nanh vuốt của Âm Quỷ Tông, làm ra những chuyện thương thiên hại lý. Nhưng không điều tra ra bất cứ thế lực lớn nào thuộc Đế Vương Khu, chỉ có bản tường trình của tông chủ Âm Quỷ Tông thì không hề tác dụng. Thông qua con đường và thủ tục chính quy thì không có cách nào đối phó với nhà họ Hàn và Hồn Điện.
Vậy thì Tiêu Hào sẽ dùng cách của mình. Tiêu Hào đã quay lại cảnh có người muốn giết mình trong máy bay, Thu Hồng chính là nhân chứng, Tiêu Hào muốn dùng chuyện này để hủy diệt nhà họ Hàn.
Nghe vậy, Thu Hồng hơi kinh ngạc: “Mặc dù tôi không rõ về nhà họ Hàn, nhưng có thể mời sát thủ ở thủ đô Võ Thần thì chắc chắn không phải là thế lực đơn giản gì. Các hạ, lực lượng của cậu thực sự có thể hủy diệt nhà họ Hàn sao? Nếu được thì tại sao còn cần bằng chứng? Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, thực lực mới là hết thảy, nhiều lúc bằng chứng không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Tiêu Hào vẫn thản nhiên: “Với thực lực của tôi thì chỉ cần phất tay là tiêu diệt nhà họ Hàn. Nhưng dùng giết chóc để ngăn giết chóc thì có ích lợi gì? Không có bằng chứng, tôi hủy nhà họ Hàn thì người đời sẽ cho rằng nhà họ Hàn đúng, còn tôi làm sai. Bằng chứng sẽ chứng minh nhà họ Hàn làm sai trước. Tôi muốn cho người đời thấy rõ, muốn cả giới tu võ đều biết làm sai thì phải bị trừng trị. Giết chóc sẽ chỉ khiến cho giới tu võ của Kỳ Hạ càng thêm rung chuyển, mà diệt trừ đám u ác tính của giới tu võ thì sẽ khiến giới tu võ im lặng phồn vinh. Hai cách giải quyết, kết quả dẫn tới hai phương hướng khác nhau, mặc dù bà là sát thủ, nhưng bà cũng là người thông minh, hẳn là biết tôi muốn kết quả gì.”
Thu Hồng đương nhiên hiểu quyết định của Tiêu Hào: “Các hạ muốn trừng phạt chứ không phải hủy diệt. Các hạ đi theo chính đạo chứ không phải là giết chóc”
Tiêu Hào gật đầu: “Bà nói đúng. Đơn giản rõ ràng, cho nên bây giờ bà nên đồng ý yêu cầu của tôi.”
Thu Hồng không có sự lựa chọn nào khác. Hơn nữa thấy được sự cường đại và chính nghĩa của Tiêu Hào, bà ta đồng ý: “Tôi có thể đồng ý cậu, nhưng cậu cũng phải hứa với tôi là sau khi chuyện này kết thúc, cậu phải bảo vệ cho sự an toàn của tôi, bảo vệ ba đứa con nuôi của tôi. Cậu phải biết rằng tôi làm chứng cho cậu thì e rằng sẽ không thể trở lại thủ đô Võ Thần. Bất kể tôi làm đúng hay sai thì tôi vẫn đều là người của thủ đô Võ Thần. Hiện giờ lại giúp người ngoài làm chứng, hơn nữa bán đứng tổ chức sát thủ của tôi.”