Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến vương ở rể - Tiêu Hào

Chương 670: Con nuôi

Mỹ nữ lại cả kinh, thầm nghĩ xem ra thực lực của đối phương không thấp. Liệt Diễm hỏi: “Chắc cô là người của Đế Vương Khu đúng không?”

Mỹ nữ giảm tốc độ, nhìn Liệt Diễm: “Các hạ tinh mắt đấy

Liệt Diễm cười nói: “Đó là đương nhiên. Bình thường thì chỉ có người của Đế Vương Khu mới tới thủ đô Võ Thần

Mỹ nữ thuận miệng hỏi: “Còn anh? Anh cũng là người của Đế Vương Khu à?” Liệt Diễm cười nói: “Đương nhiên, tôi là người của Đế

Vương Khu chứ. Tôi thuộc Đế Vương Khu Bắc Cảnh, còn

Cô?"

Mỹ nữ thản nhiên nói: “Tôi không muốn trả lời. Tôi có việc gấp, không rảnh trò chuyện với anh. Nếu anh muốn tán tỉnh thì tìm nhầm người rồi."

Liệt Diễm cười nói: “Bóng đêm rất đẹp, cảnh đẹp thế này, được gặp mặt với mỹ nữ cũng là duyên phận, đương nhiên nếu mỹ nữ có thể để lại Zalo hay là phương thức liên lạc khác thì chúng ta có thể làm quen kết bạn với nhau.

Mỹ nữ lạnh lùng nói: “Tôi đã bảo rồi, không có hứng thủ, anh đừng quấy rầy tôi nữa. Nếu anh còn quấy rầy tôi thì đừng trách tôi không khách khí với anh.”

Đối phương càng thờ ơ, Liệt Diễm lại càng có hứng thú. Liệt Diễm thấy đối phương mười bảy mười tám tuổi mà đã đặt tới cảnh giới Ngưng Nguyên thì rất kinh ngạc. Ở Đế Vương Khu, người đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên cũng không nhiều lắm.

Liệt Diễm liên tục bắt chuyện với mỹ nữ, muốn làm quen với mỹ nữ, hỏi phương thức liên lạc. Nhưng mỹ nữ không thèm để ý tới Liệt Diễm, coi Liệt Diễm như một kẻ vô lại. Đương nhiên mỹ nữ cũng không đánh nhau với Liệt Diễm. Bởi vì lúc này cô ta có chuyện vô cùng quan trọng, không muốn gây chuyện.

Hai người một trước một sau đi được hơn mười dặm, đằng trước là con đường rẽ hai bên. Mỹ nữ đi sang một hướng khác, lần này Liệt Diễm không đuổi theo, bởi vì anh ta có nhiệm vụ hết sức quan trọng, không có khả năng vì làm quen với gái đẹp mà chậm trễ nhiệm vụ.

Dựa theo manh mối Tiêu Hào giao cho, Liệt Diễm thuê một con phi thú cỡ lớn tiến đến thị trấn nhỏ ở bắc thành.

Hơn ba tiếng sau, Liệt Diễm đi tới khu vực phi thủ đậu ở thị trấn. Phi thú đều được quản lý thống nhất, không thể phi hành lung tung, cũng có tuyến đường riêng của chúng, đều quản lý rất nghiêm khắc. Người trong thị trấn này rất nghèo, đây là thành thị lạc hậu. Thủ đô Võ Thần cũng có nơi cho người thường cư trú, chung quy thành thị phát triển thì không thể rời xa một lượng lớn sức lao động, ví dụ như nông nghiệp công nghiệp hay thống trị môi trường các thứ đều dựa vào người thường. Đương nhiên người thường ở đây thì tu vi thấp nhất cũng là võ giả. Ở thủ đô Võ Thần, toàn dân đều biết rõ, cường giả tiên thiên coi như người thường ở bên ngoài.

Địa vực khác nhau, đẳng cấp của người tu luyện khác nhau, môi trường khác nhau, quy tắc và chế độ khác nhau mới tạo ra cục diện như bây giờ.

Cường giả tiên thiên ở Kỳ Hạ có thể trở thành người mạnh nhất một thị trấn nhỏ, nhưng ở đây chỉ có thể làm công theo giờ, nếu có quan hệ thì còn có thể tìm được một công việc ổn định. Cường giả thiên phí tu luyện cao thì có thể gia nhập một vài thế lực để làm việc cho họ, cuộc sống sẽ khá hơn đôi chút.

Người dân ở thủ đô Võ Thần đều tập võ, cho nên trẻ con ở đây cũng do võ giả sinh ra, di truyền mức thiên phú nhất định từ cha mẹ, có thể nói trẻ con ở đây vừa chào đời đã có thể chất võ giả.

Hơn năm giờ sáng, sắc trời vừa mông lung sáng lên, Liệt Diễm đi vào một ngôi làng nhỏ thuộc thị trấn Trường Hưng, tìm ba đứa con nuôi của Thu Hồng.

Người nhận nuôi là hai vợ chồng tuổi già trong làng, đều khoảng sáu mươi, con trai cháu trai của họ đều xảy ra chuyện từ mười một năm trước. Hai người lẻ loi hiu quanh sống trong làng, Thu Hồng cho hai người một khoản tiền để họ chăm cho ba đứa trẻ. Hai cụ đều rất mừng, chăm sóc ba đứa trẻ đã hơn sáu năm.

Đứa trẻ đầu tiên được đưa tới từ sáu năm trước, là một bé gái. Đứa trẻ thứ hai là năm năm trước, đứa trẻ thứ ba là hai năm trước, đều con trai. Bé gái đã mười một tuổi, hai bé trai tám tuổi và sáu tuổi.

Khi Liệt Diễm tìm đến hộ gia đình này thì hai ông bà đều tràn đầy cảnh giác với Liệt Diễm. Liệt Diễm lấy tín vật của Thu Hồng ra, còn lấy di động mở một đoạn video. Trong video Thu Hồng nói hãy để Liệt Diễm dẫn ba đứa bé rời đi. Hai cụ thấy Thu Hồng căn dặn nên cũng tin Liệt Diễm là người mà Thu Hồng nhờ tới đây dẫn bọn trẻ rời đi. Nhưng hai cụ đã nuôi bọn trẻ nhiều năm, coi chúng như con cháu mình nên không nỡ cho Liệt Diễm rời đi. Ông cụ đau khổ hỏi Liệt Diễm: “Tại sao lại đột nhiên muốn dẫn ba đứa trẻ rời đi? Bọn trẻ ở chỗ chúng tôi đang sống yên lành, mặc dù chúng tôi hơi nghèo khổ, nhưng cuộc sống vẫn ổn định, chúng tôi có thể nuôi nấng bọn trẻ lớn lên, bảo đảm sự an toàn của chúng, các mặt như giáo dục sẽ không thua những đứa trẻ khác.” Cập nhật chương m*ới nhất tại tamlinh247.net

Bà cụ cũng nói: “Ba đứa trẻ đi theo chúng tôi bao lâu nay, các hạ muốn dẫn chúng đi đâu? Chúng tôi coi chúng như con cháu của mình, chúng tôi muốn rời xa chúng” “Các hạ, chúng tôi muốn gặp Thu Hồng

Liệt Diễm đương nhiên biết ba đứa trẻ với hai ông bà đều rất thân thiết với nhau. Ba đứa trẻ nghe nói muốn dẫn họ rời đi, phải rời xa hai ông bà thì đều rơi nước mắt van xin Liệt Diễm đừng dẫn chúng đi. Thậm chí ba đứa trẻ còn coi Liệt Diễm là kẻ xấu. Mặc dù Thu Hồng nhận nuôi chúng, nhưng Thu Hồng chỉ mang bọn trẻ tới đây chứ không có tình cảm sâu sắc gì với chúng. Người nhà của ba đứa trẻ đều bị tổ chức Huyết Ảnh giết chết, thậm chí có lẽ chết trong tay Thu Hồng.

Thấy cảnh này, hai ông bà khóc lóc van xin mình, ba đứa trẻ cũng rơi nước mắt thương tâm, Liệt Diễm mềm lòng. Anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi, tôi làm chuyện tốt tới cùng đi, cứu người cứu cho chót, đưa Phật đưa đến tây. Tôi sẽ dẫn hai cụ với ba đứa trẻ cùng rời khỏi thủ đô Võ Thần để mọi người chung sống với nhau.

Nghe vậy, hai cụ đều vui vẻ, ba đứa trẻ cùng ngừng khóc. Ông cụ hỏi: “Các hạ định dẫn chúng tôi đi đâu?”

Liệt Diễm nói: “Tôi dẫn mọi người ra bên ngoài, rời khỏi thủ đô Võ Thần

Mọi người đều tò mò về bên ngoài. Bà cụ nói: “Tôi nghe nói thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, mỗi người đều có cuộc sống bình yên hạnh phúc, rất ít có chém giết, rất ít có chiến tranh.

Ông cụ cũng nói: “Tôi cũng nghe nói bên ngoài là thiên đường. Tiếc rằng thủ đô Võ Thần chúng ta nơi nào cũng tràn đầy giết chóc. Những người dân ở tầng dưới chót như chúng tôi không thể rời khỏi thủ đô Võ Thần.

Thủ đô Võ Thần tưởng tượng về thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, còn người tu luyện ở bên ngoài cũng cho rằng thủ đô Võ Thần là thiên đường của người tu luyện. Thực ra bất kể là bên trong hay bên ngoài đều không tươi đẹp như mọi người nghĩ.

Liệt Diễm nói: “Tạm thời không bàn chuyện này. Tôi sẽ thu xếp thân phận mới cho mọi người, an bài con đường nửa đời sau cho mọi người.”

Nhấn Mở Bình Luận