Lúc trước, Thu Hồng nói cho Tiêu Hào biết nơi giấu tín vật, Liệt Diễm bảo cho người của Long tổ ở thủ đô Võ Thần đi lấy tín vật, bây giờ mang cả tín vật lẫn chứng minh thư tới đây. Liệt Diễm kiểm tra tín vật, không có vấn đề gì rồi cất kỹ, nói cảm ơn người của Long tổ.
Sau khi người của Long tổ rời đi, Liệt Diễm căn dặn hai cụ: “Mọi người đều nhớ, nhất định phải nhớ rõ ràng, lỡ gặp phải cửa quẹt thẻ đặt câu hỏi thì mọi người cứ nói theo địa chỉ in trên chứng minh thư là được, còn những câu khác không cần trả lời, cứ giao hết cho tôi.”
Hai ông bà và bọn trẻ đều ghi nhớ.
Thế là sáu người rời khỏi nhà hàng, mang theo hành lý giản dị chuẩn bị rời khỏi thủ đô Võ Thần.
Lúc tới đây, Liệt Diễm ngồi phi thú, nhưng khi về thì không thể gióng trống khua chiêng ngồi phi thủ, bởi vì nhân viên thu phí sẽ xác minh thân phận của họ. Hai cụ là người địa phương, bị nhận ra thì sẽ rất phiền phức, bởi vì chứng minh thư của hai cụ với bọn trẻ là người từ ngoài vào đây. Cho nên Liệt Diễm đi thuê một chiếc xe ngựa. Đi xe ngựa thì không cần tài xế, cũng sẽ không ai hỏi họ muốn đi làm gì.
Liệt Diễm thuê bốn con ngựa lớn kéo xe, sáu người ngồi trong xe ngựa rộng rãi. Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Ngồi trên phi thủ phi hành đường thẳng trên không thì hai tiếng là tới gần lối ra. Nhưng ngồi xe ngựa thì một ngày một đêm tới tới lối ra. Xe ngựa chạy trên con đường rộng thênh thang, Liệt Diễm là Ám Dạ Vương, lúc này như người đánh xe ngựa, quất bốn con ngựa cao lớn chạy băng băng trên đường.
Thực ra Liệt Diễm rất thích thú vui thế này, trên đường đi thưởng thức phong cảnh chung quanh, huýt sáo.
Đến tối, họ tìm một khách sạn, ăn một bữa cơm. Nhân viên đút chút cỏ và đồ ăn cho ngựa, sau đó tiếp tục lên đường. Liệt Diễm đi rất nhanh. Anh dự tính lên đường ngay trong đêm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chiều hôm sau có thể rời khỏi thủ đô Võ Thần.
Liệt Diễm giá xe ngựa đi trước, hai ông bà cụ và bọn trẻ nghỉ ngơi trong xe.
Hơn hai giờ đêm, khi đi ngang qua một khu rừng lớn thì một con ngựa bỗng ngã xuống đất, hộc máu mà chết. Bởi vì có một con ngã xuống nên ba con khác không phanh kịp, cũng đều bị ngã, xe ngựa lật đổ. Cùng lúc đó có ba bóng người xuyên qua bầu trời đêm, từ ba hướng lao tới. Ba lực lượng này đều là Âm Nguyên thất cấp, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, chỉ thoáng chốc ba lực lượng đã tới trước mặt xe ngựa.
Liệt Diễm chẳng những phải bảo vệ mình mà còn phải bảo vệ hai cụ và ba đứa trẻ. Liệt Diễm hừ lạnh, để đối phó với mình đúng là ra tay hào phóng!
Những người này mạnh đến mấy Liệt Diễm cũng không sợ, càng không cần lo lắng. Chỉ thấy hai tay Liệt Diễm làm ra pháp quyết, nhất thời một tấm chụp năng lượng vô cùng mạnh mẽ bao phủ xe ngựa bị lật đổ. “Đùng đùng ầm ầm”! Năng lượng dày đặc đáng sợ đều đánh trúng tấm chắn năng lượng, tấm chắn trong suốt không hề ảnh hưởng, ngăn cản hết mọi lực lượng của kẻ địch!
Sau đợt công kính này cũng không xuất hiện đợt tấn công thứ hai. Liệt Diễm hủy bỏ tấm chắn năng lượng, dùng lực lượng của mình bảo vệ hai cụ và ba đứa trẻ, đưa họ nằm trên mặt đất cách nơi này mười mấy mét.
Liệt Diễm phát hiện bốn con ngựa đều đã miệng sùi bọt mép, hộc máu tươi, tắt thở chết ngắc. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bốn con ngựa đều bị trúng độc, xe ngựa bị lật ngã, ba cường giả rất mạnh đánh lén trong đêm, mấy chục đạo năng lượng tràn ngập từ chung quanh đánh về phía xe ngựa, muốn xóa bỏ mọi thứ ở đây. Người nấp trong bóng tối cho rằng lần này họ chắc chắn sẽ thành công, cho dù đối phương là cường giả Dương Nguyên bát cáp thì cũng chết chắc rồi!
Nhưng họ không ngờ đối phương lại mạnh đến thế, phản ứng nhanh đến thế, một tấm chắn năng lượng đơn Có thể ngăn cản tuyệt chiêu của họ! Ba sát thủ thậm chí không giết được một ai.
Ý niệm của Liệt Diễm lan tràn khắp chung quanh. Anh phát hiện ba cường giả đã ngồi trên lưng một con Thanh Điểu Thú bỏ trốn. Khi Liệt Diễm hủy bỏ tấm chắn năng lượng thì ba sát thủ đã tháo chạy. Liệt Diễm cũng không đuổi theo. Thanh Điểu Thủ đã bay xa, Liệt Diễm cũng không đuổi kịp, anh còn phải chăm sóc cho năm người bên cạnh.
Liệt Diễm lập tức kiểm tra thi thể của bốn con ngựa, kiểm tra xong thì phát hiện bốn con ngựa trúng một loại tộc mạn tính đáng sợ, sẽ chỉ lên cơn trong thời gian nhất định. Liệt Diễm ngẫm nghĩ, ngựa mà mình thuê không có vấn đề, xem ra có kẻ đã hạ độc cho ngựa lúc ăn cơm.
Sát thủ không hạ độc cho người là vì chúng biết lúc trước Thanh Y dùng độc, nhưng không giết chết mục tiêu. Hạ độc cho ngựa, sau đó đặt bẫy ở đây, một kích tất sát. Tiếc rằng chúng vẫn thất bại.
Nơi này đằng trước không có thôn đẳng sau không có cửa hàng, lại là hai giờ sáng, không có một bóng người nào, không có phương tiện giao thông, Liệt Diễm dẫn năm người đi bộ sẽ rất tốn thời gian. Liệt Diễm có thể đoán được ba người vừa đánh lén mình là sát thủ. Anh không rõ cho lắm, đám sát thủ này không có trách nhiệm chút nào, không chuyên nghiệp gì cả, chỉ mới tung ra một chiêu đã bỏ trốn. Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Liệt Diễm ngẫm nghĩ, nếu những người này đã hạ độc cho ngựa, mai phục ở đây, nhưng nhiệm vụ của chúng lại thất bại, không thể giết chết mình thì chắc chắn chúng sẽ còn quay lại, cho nên Liệt Diễm không nóng vội. Nếu có người xuất hiện lần nữa thì chắc chắn sẽ cưỡi phương tiện giao thông, lúc đó
Liệt Diễm chỉ cần giết chết chúng, cướp lấy phương tiện giao thông của chúng rời đi là được.
Ban đêm hơi lạnh, thế là Liệt Diễm mang theo hai cụ và ba đứa bé ngồi bên rừng cây, châm một đống lửa trại.
Vừa rồi xe ngựa bị lật, ba sát thủ tấn công, hai cụ và bọn trẻ đều cho rằng mình sẽ phải chết, không ngờ Liệt Diễm lại thoải mái giải quyết hết thảy. Thấy Liệt Diễm mạnh như vậy, họ hoàn toàn yên tâm.
Cách đó mười mấy cây số, một con Thanh Điểu Thủ đậu trên khoảng đất trống, trên lưng Thanh Điểu Thú chính là ba sát thủ vừa bỏ chạy. Ba sát thủ tụ tập một chỗ, sắc mặt đều rất khó coi. Một người sắc mặt nặng nề nói: “Thực lực của mục tiêu chắc chắn mạnh hơn ba chúng ta.”
Một người khác vẻ mặt lạnh lùng, không cam lòng nói: "Chúng ta gài bẫy cho mục tiêu, cả ba liên thủ mà vẫn thất bại!"
Người thứ ba hít sâu một hơi, nói: “Không giết được mục tiêu thì hai lão già với ba đứa trẻ chúng ta cũng không thể đụng tới. Có thể thấy thực lực của mục tiêu mạnh cỡ nào.”
Ba người bí mật bàn bạc một hồi rồi có quyết định. Nhà họ Hàn ở bên ngoài cần ba ngày, ba ngày trôi qua, nếu người của Long tổ không lấy được bằng chứng thì chắc chắn sẽ phải rút lui, hơn nữa nói xin lỗi nhà họ Hàn, ba người họ chỉ cần níu chân mục tiêu là được, không cần thiết giết chết mục tiêu, khăng khăng mặt đối mặt với mục tiêu.
Hiện giờ đêm khuya vắng lặng, mục tiêu không có phương tiện giao thông, cũng không có ai đi ngang qua, cho dù mục tiêu muốn cướp phương tiện giao thông cũng không cướp được. Cho dù ngày mai đối phương tìm được phương tiện giao thông, đến lối ra cũng cần tốn rất nhiều thời gian, khi đó rời khỏi dãy núi Võ Thần rồi tới nhà họ Hàn ở thủ đô thì sẽ không đủ thời gian.