Nhưng bây giờ thì khác. Sau khi tới Đế Vương Khu, thân phận của Liễu Vĩnh cao quý hơn người, sở hữu quyền lực rất lớn, sao anh ta có thể cam tâm chết ở đây? Sao cam tâm mất đi thân phận cao quý của mình? Dù gì đi nữa anh ta cũng phải sống sót trở về.
Mặc dù Đế Vương Đặc Xá Lệnh đã bị hủy, nhưng nhà họ Liễu lại chiếm được ngọc Huyết Phật, cao tầng của nhà họ Liễu đều rất vui mừng, Liễu Vĩnh lập được công lớn! Liễu Vĩnh cũng tin rằng bà nội yêu thương mình như thế, sau khi mình trở về, người trong gia tộc cũng sẽ không trừng phạt mình. Cho dù có thì cũng sẽ chỉ trừng phạt nhẹ thôi.
Mọi người đều không ngờ Liễu Vĩnh lại quỳ xuống xin tha. Thân phận của Liễu Vĩnh không phải đại biểu cho anh ta, mà là đại biểu cho nhà họ Liễu. Lúc Liễu Vĩnh mới tới, anh ta cầm theo Để Vương Đặc Xá Lệnh ngạo mạn không nhìn mọi người. Anh ta là người nhà họ Liễu, từ trước tới giờ đại biểu cho nhà họ Liễu! Bây giờ Liễu Vĩnh quỳ xuống, tương đương với nhà họ Liễu quỳ xuống nhận lỗi!
Bầu không khí vô cùng dồn nén. “Liễu Vĩnh! Tại sao cậu lại quỳ hả? Mau đứng lên cho tôi!”
Lúc này một thanh niên cao gầy cầm roi bước tới. Hắn ta đi xuyên qua đám người nhà họ Tần, xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Người này chính là Liễu Dương Uất – đệ tử của Bắc Đế.
Liễu Dương Uất đi tới trước mặt Liễu Vĩnh, nổi giận đùng đùng: “Còn không mau đứng lên! Cậu làm mất hết mặt mũi của nhà họ Liễu!”
Liễu Vĩnh kinh ngạc nhìn người này. Hắn ta nói mình là người nhà họ Liễu, nhưng Liễu Vĩnh chưa từng gặp người này. Người nhà họ Tần cũng cảm thấy khí tức của người này không mạnh lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Liễu Vĩnh biết mặt mũi của mình đã mất hết, nhưng mặt mũi có quan trọng bằng mạng sống không?
“Các hạ, tôi chỉ muốn sống sót rời khỏi nơi này! Tiêu Hào, Liễu Nguyệt Hân, dù gì đi nữa tôi cũng là anh họ của các người. Thả tôi ra đi!”
Liễu Vĩnh không tin thanh niên này có thể chống lại đám người Tiêu Hào. Tam trưởng lão và tứ trưởng lão đã chết, tâm lý của Liễu Vĩnh đã suy sụp.
Tiêu Hào không lên tiếng, tình huống này Liệt Diễm hoàn toàn có thể xử lý. Liệt Diễm cười nói: “Được, tôi có thể thả cậu đi, chỉ cần cậu làm một việc là được.”
Nghe vậy, Liễu Vĩnh cảm thấy có hy vọng, vội vàng nói: “Anh muốn tôi làm gì?"
Vẻ mặt Liệt Diễm bỡn cợt: “Đơn giản lắm, cậu bò qua háng tôi, sau đó bò trên mặt đất học chó sủa, nói với tất cả mọi người rằng tôi là một con chó, tôi là chó pug... Cậu nói mười lần liên tục thì tôi sẽ tha cho cậu sống sót”
Đây là nhục nhã một cách trắng trợn! Nếu làm thế thì sao này Liễu Vĩnh còn mặt mũi nào gặp người khác? Sao có thể sống tiếp ở nhà họ Liễu? Liễu Dương Uất vốn định can ngăn, nhưng hắn vẫn muốn biết Liễu Vĩnh sẽ làm thế nào. Nếu Liễu Vĩnh từ chối thì chứng minh anh ta còn thuốc chữa. Còn nếu anh ta đồng ý thì chứng minh Liễu Vĩnh có thể làm tất cả vì mạng sống, không cần tôn nghiêm, thậm chí bôi nhọ gia tộc, khiến gia tộc mất hết thể diện.
Liễu Vĩnh cắn răng, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hạ quyết tâm. Anh ta nhìn Liệt Diễm: “Anh nói thật hả?”
“Tôi nói chuyện luôn nhất ngôn cửu đỉnh” Liệt Diễm cười nói: “Bao nhiêu cường giả đang nhìn thế này, tôi còn dám nói dối sao?”
Nghe thấy Liệt Diễm khẳng định, Liễu Vĩnh lại cắn rằng: “Tôi sẽ làm theo lời anh.”
Thế là Liễu Vĩnh quỳ xuống, bò về phía Liệt Diễm, muốn chui qua háng Liệt Diễm.
"Khốn khiếp!” Liễu Dương Uất giận tím mặt, chỉ muốn đập chết Liễu Vĩnh. Nhưng hắn lại không thể giết Liễu Vĩnh. Liễu Dương Uất xông tới trước mặt Liễu Vĩnh, giận dữ mắng: “Cậu làm vậy có xứng đáng với nhà họ Liễu không? Cậu làm vậy sẽ khiến toàn bộ nhà họ Liễu Đế Vương Khu chịu nhục, sẽ khiến nhà họ Liễu hổ thẹn, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được!”
Liễu Vĩnh quay sang nhìn Liễu Dương Uất, nói: “Thời xưa có Hàn Tín nhẫn nhịn bò qua háng, còn có Câu Tiễn nằm gai nếm mật. Vương hầu vương tướng đều có thể chịu nhục, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đương nhiên cũng có thể làm được!”
Liễu Vĩnh nhắc tới hai điển cổ có thật. Vấn đề là bối cảnh khác nhau, tình huống khác nhau, không thể áp dụng hai điển cố lung tung.
“Đồ khốn nạn!” Liễu Dương Uất không nhịn được vung tay tát Liễu Vĩnh. Liễu Dương Uất không hề dùng lực lượng, Liễu Vĩnh bị tát bay ra. Liễu Dương Uất tức giận nhìn Liễu Vĩnh: “Khốn khiếp, cậu đứng sang một bên cho tôi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ! Chuyện ở đây để tôi xử lý!
Liễu Vĩnh bò dậy, ôm má sưng vù, đang định nổi giận thì thấy sát khí đáng sợ trong mắt Liễu Dương Uất, vội vàng ngậm miệng lại, đi sang một bên.
Thấy có người ngăn cản Liễu Vĩnh, Liệt Diễm hơi thất vọng. Liễu Dương Uất bước tới trước mặt Liệt Diễm, hai tay ôm quyền hành lễ với Liệt Diễm. Liệt Diễm cũng biết đối phương là người của Bắc Đế, đối mặt với người của Đế Vương thì không thể mất lễ tiết, cho nên Liệt Diễm cũng hành lễ với đối phương.
Người của Long tổ và nhà họ Tần đều ngây người, nơi này là chiến trường sống còn, còn giữ lễ tiết làm gì? Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Liễu Dương Uất quan sát Liệt Diễm, tự giới thiệu: “Tôi tên là Liễu Dương Uất, lần này tôi tới đây mong các hạ nể mặt tôi, bỏ qua chuyện lần này. Chúng tôi sẽ không so đo chuyện Đế Vương Đặc Xá Lệnh, nhà họ Liễu cũng đã chết không ít người, các hạ nên thu tay lại.”
Những lời này thoạt nhìn như Liễu Dương Uất nói với Liệt Diễm, nhưng thực tế lại là Bắc Đế truyền lời cho Tiêu Hào. Sắc mặt Liệt Diễm lạnh xuống: “Chuyện này ai đúng ai sai, tin rằng các hạ đều biết rõ. Hôm nay không diệt trừ u ác tính nhà họ Tần này, tôi thề sẽ không bỏ qua!”
Liệt Diễm không hề nể mặt đối phương. Làm nhiều chuyện như vậy mục đích là để diệt trừ nhà họ Tần, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Liễu Dương Uất siết chặt cây roi: “Nếu đã vậy thì chúng ta hãy phân rõ thắng bại. Nếu các hạ thắng, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Tần! Nếu các hạ thua thì xin hãy lập tức rút lui, chuyện hôm nay bỏ qua.”
Liệt Diễm híp mắt: “Đánh cuộc thế này chẳng thú vị gì hết. Không có phần thưởng sao được. Để tôi thêm điều kiện đi, ai thua thì hãy tự đánh gãy một chân.”
“Được!” Liễu Dương Uất đồng ý ngay lập tức. Đối phương mới giết chết người nhà họ Liễu, nếu có thể đánh gãy một chân của Liệt Diễm cũng coi như là trả thù giúp nhà họ Liễu.
“Có điều hai ta đều sẽ giao thủ bằng cảnh giới Ngưng Nguyên, không thành vấn đề chứ?”
Liệt Diễm cười nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề. Nếu ai sử dụng lực lượng vượt qua cảnh giới Ngưng Nguyên thì lập tức thua cuộc!”
“Vừa đúng ý tôi!”
Liễu Dương Uất và Liệt Diễm thỏa thuận quy tắc xong, mọi người đều kinh ngạc, xem ra thực lực của cả hai đều đã vượt qua cảnh giới Ngưng Nguyên. Người nhà họ Tần lại dấy lên hy vọng, lần này lại có người ra mặt bảo vệ họ!
Rất nhiều người đều khó hiểu, tại sao không phải là trận chiến sống còn mà chỉ là đánh cuộc? Đã giết nhiều người như thế, hai bên còn muốn nhẹ tay làm gì?
Liễu Dương Uất cầm roi đánh về phía Liệt Diễm. Liệt Diễm không cầm bất cứ loại vũ khí nào. Anh không thích dùng vũ khí.