Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến vương ở rể - Tiêu Hào

Tiêu Hào không muốn cãi cọ tiếp với Trần Bắc Huyền, lạnh giọng nói: “Không thỏa thuận được thì nói chuyện bằng vũ lực đi! Chúng ta tìm chỗ khác đánh một trận!”

Trần Bắc Huyền nói: “Không cần tìm nơi khác đánh nhau. Chúng ta chiến bằng ý cảnh đi.”

Tiêu Hào đồng ý. Ngay sau đó, Tiêu Hào và Trần Bắc Huyền đều biến mất trước mặt mọi người.

Vừa rồi hai người đối thoại rất lâu, thực tế việc trao đổi ý niệm chỉ xảy ra trong chớp mắt, chỉ mấy giây mà thôi.

Sau khi Tiêu Hào và Trần Bắc Huyền rời đi, Tần Lập Huân mềm nhũn ngã xuống đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lực lượng trên người ông ta đều tan biến. Ông ta thở phì phò, cứ như vừa xuống địa ngục dạo một vòng. Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày

Người nhà họ Tần và người Long tổ đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Tiêu Hào với bóng người cường đại kia biến mất. Ngoại trừ Ninh Khinh Vân, không ai biết Tiêu Hào với bóng người kia là hai vị Đế Vương.

Ninh Khinh Vân trước tiên cảm ứng được vị trí của hai người, ngẩng đầu nhìn ra xa: “Hai người họ đang ở đó.”

Mọi người nhìn theo hướng chỉ của Ninh Khinh Vân. Cách xa trang viên nhà họ Tần có hai người đứng trên nóc của hai tòa nhà. Hai người cách nhau hơn một trăm mét, chỉ khoanh tay đứng đó đối diện với nhau, không hề ra tay. Người bên dưới đều không biết họ đang làm gì. Đã mấy phút trôi qua, hai người vẫn đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn đối phương.

Chiến đấu ý cảnh có thể nói là sự so đấu giữa cảnh giới của hai người, chỉ có hai người mới cảm nhận được lực lượng của cảnh giới Đế Vương. Những người khác không cảm ứng được. Nếu cảm ứng được thì sẽ bị ý niệm của cảnh giới Đế Vương xóa sổ.

Ý cảnh của hai người như vượt qua không gian vô hình, chém giết chống đối lẫn nhau. Trong một không gian hư ảo, hai bóng người một đem một trắng đang điên cuồng di chuyển, điên cuồng chém giết nhau. Bốn phương tám hướng tràn đầy lực lượng khủng bố. Hai người xuyên qua lực lượng vô tận, bất cứ ai đụng chạm tới lực lượng của đối phương dường như sẽ tan thành mây khỏi.

Hiện giờ hai người xem như thế hòa. Tiêu Hào không hề lo lắng, cười nói: “Hai năm không gặp, ý cảnh của anh càng lợi hại hơn trước kia, tiếc rằng hôm nay anh thua chắc rồi.”

“Hai năm trước cậu thua, lần này cậu cũng sẽ vẫn thua tôi.” Trần Bắc Huyền tràn đầy tự tin. Anh ta không tin mới hai năm trôi qua, Tiêu Hào có thể mạnh hơn bao nhiêu.

Tiêu Hào nói: “Lần này khác với hai năm trước. Nếu là mấy tiếng trước thì có lẽ tôi sẽ thua, tôi không thắng được anh. Nhưng bây giờ chắc chắn tôi sẽ thắng anh, bởi vì sau khi giết Tần thiếu chủ, cảnh giới của tôi lại đột phá thêm lần nữa.”

Tiêu Hào vừa dứt lời thì cảnh giới của anh gào thét như mưa rền gió dữ, áp chế Trần Bắc Huyền. Trong không gian hư ảo, bên phía Tiêu Hào bùng nổ sức mạnh vô tận, ý cảnh của Tiêu Hào như biển lớn mênh mông, còn ý cảnh của Trần Bắc Huyền như biến thành một con rạch nhỏ bé.

Ngay sau đó, cảnh giới của hai người tách rời, tỷ thí kết thúc.

“Sao có thể như thế? Sao lại như thế được?” Trần Bắc Huyền khó tin nhìn Tiêu Hào, trên trán chảy mồ hôi lạnh. Tỷ thí ý cảnh, nếu thực lực của hai bên chênh lệch không nhiều thì cần chút thời gian, nhưng nếu chênh lệch quá lớn thì sẽ lập tức nghiền áp đối phương. Vừa rồi ý cảnh của Tiêu Hào đã hoàn toàn nghiền áp Trần Bắc Huyền. Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày

Trần Bắc Huyền đã thua trên cảnh giới. Nếu thực sự giao chiến, anh ta cũng không thể thắng Tiêu Hào. Trần Bắc Huyền hiểu được hiện giờ thực lực của Tiêu Hào đã ngang ngửa với trung ương Đế Vương Viêm Đết Trần Bắc Huyền vô cùng phẫn hận. Người vốn có thực lực gần bằng Viêm Đế là anh ta, kết quả bây giờ Tiêu Hào lại trở thành người ngang ngửa Viêm Đế! Anh ta không cam lòng, tiếc rằng không thể làm được gì.

Trần Bắc Huyền cười cay đắng: “Thật không ngờ người trẻ tuổi nhất trong tứ đại đế vương lại là người đột phá nhanh nhất. Ba đế vương khác đã mấy trăm năm chưa từng đột phá cảnh giới, còn cậu lại đột phá rồi. Thật đáng mừng!”

Mặc dù miệng nói chúc mừng Tiêu Hào, nhưng trong lòng Trần Bắc Huyền không hề có ý chúc mừng. Tiêu Hào cười nói: “Hai năm trước tôi thua anh, khi đó tôi đã từng nói lần sau gặp mặt, nhất định tôi sẽ thắng anh. Hôm nay tôi đã thắng. Sau này anh không bao giờ là đối thủ của tôi được nữa!”

Tiêu Hào nói là sự thật. Trần Bắc Huyền đã hơn trăm năm không đột phá, không biết bao giờ mới đột phá tới cảnh giới tiếp theo, có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể đột phá.

Sắc mặt Trần Bắc Huyền rất khó coi: “Tôi đi đây. Chuyện nơi này tôi mặc kệ."

Nói rồi, Trần Bắc Huyền biến mất trước mặt Tiêu Hào. Cả Liễu Vĩnh và Châu Thiên Bắc cũng biến mất theo Trần Bắc Huyền. Liễu Vĩnh và Châu Thiên Bắc đã bị Trần Bắc Huyền mang đi, Tiêu Hào vốn định đuổi theo, nhưng ngẫm lại cứ dây dưa với Trần Bắc Huyền cũng không phải là cách hay. Một tên Liễu Vĩnh còn chưa đáng nhắc tới.

Bên ngoài trang viên nhà họ Tần, Bắc Đế và Liễu Dương Uất, Liễu Vĩnh và Châu Thiên Bắc đang đi đến chỗ đỗ xe.

“Cảm ơn ân cứu mạng của hai vị. Xin hãy nhận cái cúi đầu của tôi!” Liễu Vĩnh và Châu Thiên Bắc quỳ lạy hai người này.

Nhìn Liễu Vĩnh, Liễu Dương Uất lại nhớ tới cảnh lúc nãy Liễu Vĩnh muốn quỳ bò qua háng Liệt Diễm, liền muốn đánh Liễu Vĩnh một trận nhừ đòn.

“Liễu Vĩnh, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám làm chuyện bôi nhọ gia môn, tôi sẽ tự tay làm thịt cậu!”

Liễu Vĩnh hoảng sợ hứa hẹn: “Chuyện hôm nay là bất đắc dĩ. Sau này tôi sẽ không bao giờ làm chuyện như thế nữa!”

“Cậu còn dám ngụy biện!” Liễu Dương Uất muốn ra tay, lại bị Trần Bắc Huyền ngăn cản.

Liễu Vĩnh chảy mồ hôi lạnh. Anh ta biết người này, mặc dù đã bị gãy chân, nhưng muốn giết anh ta chỉ đơn giản như nghiền chết một con kiến. Còn người toàn thân bao phủ trong bóng tối này còn lợi hại hơn, có thể mang mình với Châu Thiên Bắc rời đi trước mặt Tiêu Hào và các cường giả khác.


Nhấn Mở Bình Luận