Giọng Tiêu Hào vô cùng lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ: “Khu chủ các hạ, đường chủ các hạ, hôm nay hai vị tới lễ cưới của tôi quấy rối, nói là có vụ án muốn điều tra. Nếu hôm nay các người không thể giải thích rõ ràng thì tất cả các người đều phải chết!”
Tiêu Hào đã sớm nổi sát ý.
“Tiêu Hào! Cậu quá ngông cuồng!” Đường chủ nổi giận: “Tôi chưa từng thấy kẻ nào ngông cuồng như cậu! Chết tới nơi rồi mà còn dám to mồm!”
Tiêu Hào nhìn đường chủ, ánh mắt lạnh lùng sôi trào sát khí. Đường chủ bỗng cảm thấy trong lòng lạnh buốt, cả người như rơi xuống hầm băng, rét run cầm cập, thậm chí suýt nữa ngã khuỵu xuống đất. Ông ta vội vàng giữ thăng bằng. Chờ đến khi hồi phục tinh thần, ông ta phát hiện toàn thân mình đã đổ mồ hôi lạnh.
Đường chủ không hiểu tạo sao khí thế của Tiêu Hào lại mạnh đến thế?
Lúc này, Liễu Vĩnh lấy ra một chiếc hộp ngọc tinh xảo. Liễu Vĩnh lạnh lùng nhìn Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân: "Hôm nay là ngày em họ Liễu Nguyệt Hân của tôi kết hôn, tôi chuyên môn mang một món quà tới đây. Món quà này đối với mọi người mà nói đều là một niềm vui bất ngờ.
Liễu Vĩnh mở hộp ngọc, bên trong là một khối ngọc bội đỏ như máu. Ngọc bội sỉn màu không có chút lực lượng, nhưng Tiêu Hào lập tức nhận ra nó, chính là ngọc Huyết Phật, đồ gia truyền của nhà họ Tiêu. Chẳng qua lực lượng của ngọc Huyết Phật như đã bị hao hết không còn chút gì. Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Bởi vì người nhà họ Liễu đã dùng lực lượng rất mạnh kiểm tra ngọc Huyết Phật suốt tám ngày tám đêm mới biết được ngọc Huyết Phật là báu vật gì, cho nên lực lượng của ngọc Huyết Phật đã tạm thời bị hao mòn hết, mấy ngày sau sẽ khôi phục lại như thường?
Liễu Vĩnh lấy ngọc Huyết Phật làm quà tặng ư? Tiêu Hào nhận ra Liễu Vĩnh chắc chắn không có ý tốt, chắc hẳn là đang có âm mưu. Nhưng nếu đối phương đã mang tới thì Tiêu Hào sẽ không khách khí nhận lấy, sẽ không bao giờ trả lại.
Liễu Vĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Hào: “Tiêu Hào, cậu nhìn cho kỹ, bảo vật này có phải là đồ gia truyền ngọc Huyết Phật của nhà họ Tiêu không?”
Tay phải của Tiêu Hào quơ trong không trung, ngọc Huyết Phật đã lọt vào tay Tiêu Hào. Tiêu Hào cầm ngọc Huyết Phật quan sát thật kỹ, từng luồng khí tức ấm áp từ ngọc Huyết Phật chảy ngược ra, lực lượng còn lại như muố hòa thành một thể với huyết mạch của Tiêu Hào.
“Đúng thế, thứ này chính là đồ gia truyền của nhà họ Tiêu. Tôi nể tình một người bạn, để ngọc Huyết Phật ở nhà họ Liễu Đế Vương Khu nghiên cứu, nửa năm sau người bạn đó sẽ trả lại ngọc Huyết Phật cho tôi.”
Đây là hứa hẹn của Bắc Đế Trần Bắc Huyền đối với Tiêu Hào.
Nghe thấy Tiêu Hào thừa nhận, Liễu Vĩnh tràn đầy sung sướng, hoàn toàn không để ý tới câu nói kế tiếp của Tiêu Hào.
“Tiêu Hào, cậu thừa nhận là được rồi.” Liễu Vĩnh quay sang nói với khu chủ: “Khu chủ đại nhân, Tiêu Hào đã chính miệng thừa nhận ngọc Huyết Phật là đồ tổ truyền của nhà họ Tiêu. Mời khu chủ đại nhân quyết định”
Khu chủ cũng không ngờ Tiêu Hào lại thừa nhận nhanh như vậy: “Đương nhiên tôi có nghe thấy."
Lúc này khu chủ lấy ra một tờ báo cáo, đưa qua. Liễu Vĩnh tiếp nhận tờ báo cáo, giơ cao lên giọng quái dị đọc to: “Tiêu Hào, em rể của tôi, cậu hãy nghe cho kỹ đây, đây chính là báo cáo kiểm nghiệm của ngọc Huyết Phật. Ngọc Huyết Phật là bảo vật của Yêu tộc, hơn nữa còn là bảo vật của hoàng thất Yêu tộc!”
Liễu Vĩnh nói rất to, cứ như sợ mọi người không nghe thấy. Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh hãi. Yêu tộc chính là thiên địch, là cấm kỵ của con người.
“Tiêu Hào, cậu dám nói bảo vật hoàng thất Yêu tộc là đồ gia truyền của nhà họ Tiêu các cậu. Vậy thì chỉ có thể chứng minh rằng nhà họ Tiêu các cậu chúng là người của Yêu tộc. Hoặc là nói nhà họ Tiêu các người là gián điệp của Yêu tộc mai phục ở Kỳ Hạ chúng ta!”
Vừa dứt câu, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Tiêu Hào quơ tay trong không trung, tờ báo cáo trên tay Liễu Vĩnh đã lọt vào tay Tiêu Hào. Tờ kiểm định này là do các đại sư của nhà họ Liễu tự kiểm tra đo lường, còn có cơ cấu quyền uy kiểm nghiệm lại lần thứ hai, có con dấu của ngành chính quy, tuyệt đối không có vấn đề gì. Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày
Lúc trước Bắc Đế Trần Bắc Huyền đã nói ngọc Huyết Phật chắc hẳn là bảo vật của Yêu tộc, Tiêu Hào vốn không bận tâm tới chuyện này. Anh tin tưởng Trần Bắc Huyền sẽ xử lý ngọc Huyết Phật thỏa đáng. Hơn nữa Trần Bắc Huyền còn từng nói có lẽ ngọc Huyết Phật liên quan tới Yêu Giới Chi Môn, chuyện quan trọng như vậy thì Trần Bắc Huyền sẽ xử lý cẩn thận hơn nữa. Nhưng Tiêu Hào không ngờ Liễu Vĩnh lại dùng ngọc Huyết Phật làm bằng chứng nói gia đình là người của Yêu tộc, thậm chí có quan hệ rất mật thiết với Yêu tộc.
Tả hữu hộ pháp và tứ đại thần tướng bên cạnh Tiêu Hào đều xông lên. Thấy tờ báo cáo trên tay Tiêu Hào, họ cũng đều kinh ngạc.
Người bên cạnh Tiêu Hào đều biết Tiêu Hào không có khả năng liên quan tới Yêu tộc. Sáu năm trước Tiêu Hào chỉ là một thanh niên bình thường ở thành Danh Nam, sáu năm qua Tiêu Hào vẫn luôn tu luyện phấn đấu, liên tục tăng cường thực lực, từng bước trèo lên đỉnh cao, trở thành Đế Vương một vùng. Anh hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với Yêu tộc chân chính.
Liệt Diễm gầm lên: “Đúng là nói hươu nói vượn! Hai mươi tám năm trước Yêu Giới Chi Môn đã hoàn toàn bị phong ấn, hiện giờ trong thế giới nhân loại chỉ còn lại chút tinh quái, nhưng không liên quan tới Yêu tộc! Các người nói gia đình Tiêu Hào là người của Yêu tộc rõ ràng là ngậm máu phun người!”
Liễu Vĩnh bĩu môi: “Các hạ, vừa rồi Tiêu Hào đều thừa nhận đó là đồ gia truyền của họ. Cho dù bản thân Tiêu Hào không liên quan tới Yêu tộc, còn bố mẹ Tiêu Hào thì sao? Ông bà nội của Tiêu Hào thì sao? Tổ tiên không liên quan tới Yêu tộc sao?”
Băng Sương cũng lên tiếng: “Chỉ dựa vào một tờ báo cáo kiểm nghiệm ngọc Huyết Phật mà các người đã dám kết tội cho Tiêu Hào các hạ rồi à? Rõ ràng là không đủ bằng chứng! Nếu các người thức thời thì bây giờ rời đi còn có đường sống. Còn nếu các người vẫn