Châu Thiên Bắc giấu mình trong đám đông, chạy về nơi bí mật, mà ngay lúc đó Tiêu Hào liền xuất hiện trước mặt anh ta.
"Anh cảm thấy anh chạy được sao?"
"Lần trước bố anh cầu xin tôi để tôi tha cho anh, bố anh vì anh bằng lòng gánh vác tất cả mọi thứ, năm đó nhà họ Tiêu chúng tôi xảy ra chuyện, là bố của anh làm, không có nửa điểm quan hệ nào với anh, cho nên tôi cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt."
"Chỉ là tôi không nghĩ tới, nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân về lại mọc."
Châu Thiên Bắc quỳ trên mặt đất: "Đừng giết tôi mà Tiêu Hào, tôi cầu xin anh, tất cả điều này đều là Liễu Vĩnh làm, tôi cái gì cũng đều nghe Liễu Vĩnh cả."
Giờ phút này, Châu Thiên Bắc nói cái gì cũng không còn tác dụng nữa rồi. Tiêu Hào không chút do dự giết chết Châu Thiên Bắc.
Tất cả kẻ thù đều giết chết rồi, hiện trường lại lần nữa yên lặng như chết, khiếp sợ, hoảng hốt, tôn kính đối với Tiêu Hào, trong lòng mỗi người đều cảm xúc lẫn lộn, chuyện hôm nay xảy ra thật sự là quá nhiều rồi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Tiêu Hào và tứ đại thần tướng của anh, lại lần nữa làm cho bọn họ chấn động.
Tiêu Hào nói với Băng Sương: "Nơi này liền giao cho cô."
Băng Sương sẽ xử lý tốt tất cả hiện trường, dọn dẹp xác, quét dọn sạch sẽ. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Người của thế lực bình thường ở hiện trường, bọn họ rất nhanh đều sẽ lâm vào hôn mê, trí nhớ sẽ bị xóa sạch, bọn họ chỉ nhớ được hôn lễ của Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân đúng hạn tiến hành, kết thúc viên mãn.
Những bí pháp vô cùng cường đại này, người của Long tổ và vương triều Ám Dạ đều biết, không thể để người bình thường tiếp xúc với lực lượng cường đại của giới võ giả được, càng không thể bại lộ những lực lượng khủng bố kia ra, nơi này chỉ là một cái thành Đế Nam nho nhỏ mà thôi.
Ở trước mặt người bình thường, nếu để lộ lực lượng của giới võ giả, sẽ dẫn đến khủng hoảng đại chúng, những việc này nếu phát lên mạng tuyệt đối sẽ gây nên sóng gió to lớn. Vì vậy Long tổ vẫn luôn giữ gìn liên hệ giữa người bình thường và giới võ giả.
Tiêu Hào ôm Liễu Nguyệt Hân tới một căn phòng trên tầng ba.
Tiều Hào cẩn thận kiểm tra tình huống cơ thể hiện tại của Liễu Nguyệt Hân.
Liệt Diễm còn có tứ đại thần tướng, Khinh Vân, Đỗ Thanh Như, người nhà họ Bạch, Độc Cô Lão Nhân, người vừa mới rồi đứng trên sân khấu hầu như đều ở đây.
Trên mặt mỗi người đều viết hai chữ lo lắng, mọi người đều biết địa vị của Liễu Nguyệt Hân trong lòng Tiêu Hào.
Tiêu Hào sau khi kiểm tra xong, Khinh Vân vội vàng đi đến hỏi: "Như thế nào rồi?"
Tiêu Hào nói: "Huyết mạch Cửu Âm quá cường đại rồi, sau khi bị lấy đi cho dù là lực lượng của tôi cũng không thể khôi phục được, hiện tại trong cơ thể của Liễu Nguyệt Hân không có huyết mạch Cửu Âm dẫn đến không có cách nào tỉnh lại, tôi cũng không có cách nào, tôi nghĩ chỉ có khôi phục huyết mạch Cửu Âm trong cơ thể cô ấy, mới có thể tỉnh được.
Khinh Vân nói: "Huyết mạch Cửu Âm vừa mới rồi trong nháy mắt bị người ta lấy đi, người có thể làm được điều này, Liễu Vĩnh sợ là không làm được, ở đây nhất định có một cường giả vô cùng lợi hại, có thể không để chúng ta vào mắt làm được chuyện này, thế gian hiếm có."
Hai người Tiêu Hào và Khinh Vân đồng thời nghĩ đến cảnh giới đế vương, chỉ có đế vương mới có thể làm được điều này.
Cho nên hai người đều không nghi ngờ Độc Cô Lão Nhân, bọn họ cũng không nghĩ đến Trùng vương, bởi vì bọn họ căn bản không biết Trùng vương đã ẩn núp ở trong cơ thể Liễu Nguyệt Hân rất lâu rồi.
Hai người nghĩ tới Bắc đế, nhưng lấy thực lực của Bắc để có thể làm được chuyện này sao? Tiêu Hào lại nghĩ đến kẻ thù của bản thân, để vương ở nước ngoài, đế vương trong top mười xếp hạng toàn cầu, nhưng mà những người này đều rất lâu không liên hệ rồi, cũng không có xảy ra xung đột với bọn họ, bọn họ cũng không thể ẩn núp bốn phía, chờ thời cơ làm hại Liễu Nguyệt Hân được.
Rốt cuộc là ai làm?
Hai người căn bản không làm sao hiểu được, bất kỳ người nào làm hại Liễu Nguyệt Hân, chắc chắn sẽ bùng nổ lực lượng cường đại, thân là Đế vương, có thể cảm ứng được trước tiên, nhưng vừa rồi hoàn toàn là im hơi lặng tiếng, trong lúc không ai hay biết lấy đi huyết mạch Cửu Âm.
Hiện tại không tra ra nguyên nhân, vậy Tiêu Hào phải chữa trị như thế nào, nhưng tình huống hiện tại, Tiêu Hào không chữa được, thân là thần y cũng không có cách nào.
Tiêu Hào lấy điện thoại ra, anh nghĩ đến sư phụ thánh y của mình, đã rất lâu rồi không có liên lạc với sư phụ, hiện tại có thể cứu Liễu Nguyệt Hân e rằng chỉ có sư phụ thôi.
Tiêu Hào đi tới ban công bên cạnh, gọi vào một dãy số mã hóa, gọi đến ba lần, điện thoại bên kia mới kết nối được: "Sao lại nghĩ đến việc gọi điện cho sự phụ thể? Có phải là xảy ra chuyện gì không giải quyết được đúng không?"
Trong điện thoại, là giọng nói của một ông lão.
Trong giọng nói của Tiêu Hào tràn ngập sự tôn kính: "Thầy, ông lão như thầy quả nhiên là đoán việc như thần."
Ông lão nói: "Thằng nhóc thối cậu, ngoài có chuyện mới tìm thầy ra, có lúc nào thấy tìm thầy đâu chứ?"
Tiêu Hào nói: "Sư phụ, thầy cũng đừng trách con, ông lão ngài cả ngày đều bận như thế, lần trước lúc con tìm thầy thầy còn đuổi con đi, còn nói sau này đừng có làm phiền thầy nữa, cho nên, nếu con không có chuyện, cũng không dám làm phiền đến sư phụ ngài." Ông lão nói: "Nói cũng đúng, nhanh nói đi, thầy vẫn đang bận đấy, nói xem có chuyện gì nào?" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
"Nhanh chút nói xong, nói xong thầy còn phải đi tán gái, hôm nay vẫn còn hai cuộc hẹn nữa." Tiêu Hào méo miệng, sư phụ là người già nhưng nhưng tâm không già. Vì thế, Tiêu Hào nói tình hình hiện tại của Liễu Nguyệt Hân cho sư phụ biết.
Tiêu Hào vừa mới nói xong, ông lão liền nói: "Thật ra rất đơn giản, cậu tìm cái kẻ lấy đi huyết mạch Cửu Âm của Liễu Nguyệt Hân, bảo tên đó trả lại huyết mạch, sau đó lại đưa vào trong cơ thể Liễu Nguyệt Hân, Liễu Nguyệt Hân sẽ hoàn toàn hồi phục."
Tiêu Hào nói: "Con nói này sư phụ, nếu con có thể tìm được tên đó, con chả lẽ còn phải tìm đến thầy sao?"
Ông lão nói: "Cậu đang trêu đùa tôi đấy à? Nói thế nào cậu cũng là Đế vương, một thế hệ Đế vương, có người lại không để cậu vào mắt bắt nạt vợ cậu sao?"
"Cậu hiện tại nói cho tôi tìm không thấy người nào làm, cậu cái tên Đế vương này làm kiểu gì vậy? Thật sự quá thất bại rồi!"
Ông lão răn dạy Tiêu Hào, chỉ sợ trên thế giới này người dám mắng Tiêu Hào, chỉ có ông lão trước mắt này và Ninh Khinh Vân thôi.
Tiêu Hào rất bất đắc dĩ, sư phụ chính là loại tính tình nóng nảy.
Tiêu Hào vội vàng giải thích nói: "Sư