Chương 736: Cuộc thi đào thải
Thanh niên số một xông tới phía người đẹp số bảy, thanh niên số hai lập tức xống tới người đẹp số sáu.
Đám đàn ông này rất thông minh, vì cùng đẳng cấp, sức mạnh bị kìm chế, thể lực, chiều cao, sức khoẻ của đàn ông đều mạnh hơn phụ nữ một chút, cho nên những tên đàn ông thông minh đều chọn cách chiến đấu với phụ nữ, họ cho rằng có thể thắng được.
Trong cuộc thử tập này, có có thua và thắng, không phân biệt nam nữ, cho nên mọi người cũng không có lý do gì mà trách họ.
Bốn người đàn ông chọn cách chiến đấu với bốn người phụ nữ, một thanh niên cao to xông tới phía Tiêu Hào.
Thanh niên này xông tới trước mặt Tiêu Hào, đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên thân hình lại chuyển động sang bên phải một chút, chạy ra sau lưng Tiêu Hào, đập thật mạnh vào sau gáy Tiêu Hào.
Đây là thuật che mắt vô cùng đơn giản, mê hoặc tầm nhìn của đối thủ sau đó ra tay đánh lén.
Tiêu Hào đứng ở chỗ cũ, chưa động đậy gì, dù thân thủ của đối phương có kì diệu tới đâu, trong mắt Tiêu Hào cũng chỉ là một trò cười mà thôi, kể cả cảnh giới bị kìm chế, mọi thứ đều bị kìm lại nhưng để vương vẫn là để vương, sức mạnh của đế vương là thứ những cảnh giới khác không thể với tới.
Khoảnh khắc đối phương ra tay, Tiêu Hào đã biết ý đồ của hắn, cho nên anh ta nhẹ nhàng quay người, thấy bàn tay của thanh niên nọ sắp sửa đập vào sau gáy Tiêu Hào, lúc này anh ta ra tay, nắm lấy cổ tay thanh niên kia.
Thanh niên kia hoảng hồn, vẻ mặt không thể tin nổi, kêu lên: “Thôi chết!”
Tiêu Hào cười mỉm, lực tay mạnh lên, vặn mạnh một cái, sức mạnh bùng lên trong tay anh ta, vứt thanh niên kia ra ngoài ngay lập tức, cách tầm năm sáu mét.
Thanh niên kia không ngã mà hai chân chạm đất, tiếp tục lùi ra sau tầm bảy tám bước rồi mới đứng vững được.
Nếu như Tiêu Hào muốn, chiêu vừa nãy đã có thể làm tay thanh niên kia tàn phế, nhưng Tiêu Hào vẫn giơ cao đánh khé, đánh bại đối phương là được chứ không cần phải ra tay độc ác.
Thanh niên nọ nhìn Tiêu Hào với vẻ ngạc nhiên vô cùng: “Các hạ, tôi xem thường anh thật rồi, chiêu này của tôi có thể đối phó với các cường giả cùng đẳng cấp, lần nào cũng thắng, thế mà anh lại có thể phát hiện vị trí công kích của tôi ngay lập tức, vả lại còn có thể phá giải thuận lời, đúng là khâm phục!”
Thanh niên nọ bái phục Tiêu Hào thật lòng, ánh mắt toàn là ánh sáng của sự khen ngợi và sùng bái.
Tiêu Hào cười khẽ: “Cậu đã thua rồi, còn muốn đánh nữa không?”
Thanh niên nhìn Tiêu Hào chằm chằm: “Chưa ngã xuống tức là chưa thua, trừ khi anh có thể khiến tôi bò ra đất, tôi không động đậy được nữa thì mới là thua, tôi sẽ không xin tha đâu!” “Đương nhiên cậu muốn đánh tôi, muốn giết tôi nhưng chuyện đó quá khó, vì sức mạnh của tất cả chúng ta đã bị kìm chế, đánh nhau cùng cấp, muốn giết một người là quá khó.”
Tiêu Hào cảm thấy thanh niên này rất thú vị, không có ác ý, chỉ có chiến đấu công bằng, Tiêu Hào nói: “Nếu đã thế, vậy tôi sẽ nhường cậu một chút, cậu ra tay trước đi.”
Thanh niên nọ không ngờ Tiêu Hào lại nhường mình, ý chỉ trong mắt bùng lên: “Đó là anh nói đó!”
Lần này thanh niên chắp hai tay làm pháp quyết, từng dòng khí vô hình nhanh chóng ngưng tụ lại trên tay thanh niên, biến thành một đại đạo dài tầm hai mét không có bóng. “Nếu đánh lén không được thì lấy cứng chọi cứng đi!”
Thanh niên cầm đai bằng hai tay, thân người loé lên, nhảy sang tầm bảy tám mét rồi xông thẳng xuống, bổ vào đỉnh đầu Tiêu Hào.
Tiêu Hào vẫn đứng im không động đậy, mãi tới khi đại đạo của thanh niên kia sắp bổ vào đầu mình, anh ta mới giơ ngón trỏ và ngón giữa tay phải lên kẹp lấy đại đao của thanh niên nọ, hai ngón tay của Tiêu Hào cũng đã kẹp lấy sức mạnh của hắn ta.
Lúc sau, Tiêu Hào hơi dùng sức, thanh đạo lớn kia tan thành tro bụi, mọi sức mạnh đều tan biến mất.
Tiêu Hào không làm thanh niên kia bị thương, chỉ làm mất hết sức mạnh của cậu ta.
Thanh niên cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đã bị rút sạch, gần như không thể đứng vững, thanh niên họ nửa quỳ trên đất, ánh mắt kinh hoảng vô cùng.
Đại đạo ban nãy của cậu ta là tuyệt chiêu, tuyệt chiêu này gần như rất ít người cùng đẳng cấp có thể đỡ được, có thể nâng cao sức mạnh của cậu ta lên khoảng ba trăm phần trăm, nhưng đối thủ trước mặt lại có thể đỡ được một cách nhẹ nhàng.
Không chỉ như thế, chỉ trong chớp mắt, còn làm vỡ hết sức mạnh to lớn đó, thậm chí chẳng chừa lại chút bụi tàn nào!
Thanh niên trước kia khi ở cảnh giới tiên thiên, cũng từng gặp rất nhiều cường giả mạnh mẽ, không có cường giả cùng cấp nào lại có thể đỡ được chiêu này!
Dù có người đỡ được chiêu này, cũng không thể nhẹ nhàng như tên kia! Ủn*g hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Thanh niên thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục, thua đầu óc quay cuồng. “Rốt cuộc anh là ai? Anh là người của gia tộc nào?” Thanh niên thở hồng hộc hỏi Tiêu Hào: “Anh trả lời đi, thân phận của anh là gì?”
Tiêu Hào cười: “Cuộc so tài và tập luyện lần này, nói thân phận ra là không ổn, cho nên chúng ta mới cần có lệnh bài, bên trên viết số hiệu từng người. “Lần này cậu đã thua, sau này chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại.
Tiêu Hào biết thanh niên muốn làm bạn với mình, nhưng Tiêu Hào không ở lại Ma Đô, cũng không muốn có quan hệ gì với ai ở Ma Đô cả, lần này tham gia tập luyện cũng là vì muốn cứu Liễu Nguyệt Hân.
Thanh niên hơi thất vọng: “Vậy các hạ hãy nói tên ra, được không?"
Tiêu Hào cười, thấy thanh niên nọ kiên trì thế thì bảo: “Vậy nhớ nhé, tôi tên Tiêu Hào.”
Thanh niên gật đầu trịnh trọng: “Được, tôi sẽ nhớ tên của các hạ.
Điều kì lạ là, thanh niên nọ không hề nói tên của mình ra.
Tiêu Hào kết thúc nhanh nhất, chỉ hai phút ngắn ngủi đã kết thúc cuộc chiến, những người khác vẫn đang đánh nhau tơi bời, có người đang dò thăm sức mạnh của đối phương, có người xông thẳng lên đánh nhau rất hăng, mọi người đều khó phân cao thấp.
Thực lực và cảnh giới của mọi người đều là tiên thiên, kể cả thực lực có mạnh hơn đối phương mà muốn đánh bại hoặc làm đối phương trọng thương cũng vẫn là việc khó.
Năm phút trôi qua, thanh niên số một đã thắng người phụ nữ kia, thanh niên nọ dùng tuyệt chiêu gia tộc mới khiến người phụ nữ kia thua trận, người phụ nữ bị đánh cho trọng thương, nhận thua rút lui.
Thời gian cứ thế trôi qua, những chỗ khác cũng bắt đầu phân thắng thua.
Người thua, trừ đối thủ của Tiêu Hào ra thì ai nấy cũng trọng thương, thảm không nỡ nhìn, vì lần tập luyện này, họ đều bạt mạng.
Sau khi chiến đấu kết thúc, giọng nói của người phụ nữ áo đỏ lại xuất hiện: “Buổi chiến tầng đầu tiên đã kết thúc, có năm tuyển thủ đã thắng, lần lượt là số một, số hai, số tám, số chín, số mười.”
Tiêu Hào không ngờ rằng, hai người đẹp số tám và chín cũng thắng.
Số tám thân mình cao dong dỏng, ăn mặc rất gợi cảm, số chín sắc mặt lạnh lùng, mà một mỹ nữ eo nhỏ.
Nhưng hai mỹ nữ này ác cực kì, đối thủ của họ bị đánh nhìn không ra hình người, người phụ nữ áo đỏ lại nói: “Mời các vị đã bị đào thải rời khỏi tầng thứ nhất."