Chương 777: Chuyện hối hận nhất
Đấy chính là quyền lợi của Đế Vương, chủ nhân đứng trên vạn người của tháp Ma Thần khi nhìn thấy lệnh bài Đế Vương cũng phải quỳ xuống hành lễ
Đương nhiên người mà bọn họ lạy chính là Ma Đế chứ không phải Tiêu Hào. Tiêu Hào thản nhiên lên tiếng: "Hai người mau đứng lên đi."
Sau khi hai người kia đứng lên, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bọn họ không ngờ trong tay Tiêu Hào lại có lệnh bài của Ma Đế, điều này thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Ma Đế cũng không thể nào tùy tiện giao tấm lệnh bài của mình cho những người khác được, ngoại trừ là người mà Ma Đế vô cùng tin tưởng, vô cùng thân thiết.
Lúc này, hai vị chủ nhân này vô cùng cung kính với Tiêu Nam, bọn họ biết Tiêu Hào và Ma Đế có quan hệ vô cùng tốt, lần này hoàng thất Ma Đô cử Tiêu Hào đến tham gia đợt thực tập ở tháp Ma Thần này nhất định là để vương Ma Đô đã tự mình đề cử
Bọn họ còn biết Tiêu Hào vẫn luôn không muốn để lộ thân phận của mình, cũng không muốn đưa ra tấm lệnh bài của Đế Vương.
Từ trước tới giờ những gì Tiêu Hào nói đều là thật thể nhưng hai vị chủ nhân của tháp Ma Thần, còn có người bảo vệ vẫn luôn chèn ép Tiêu Hào, thậm chí còn muốn giết chết anh.
Tiêu Hào lên tiếng: "Đế Đô có quyền lợi đặc thù của Đế Vương, cho nên chuyện này đến đây là chấm dứt. Các người không được điều tra tôi nữa, nếu không, tháp Ma Thần này có thể sẽ thay đổi chủ nhân bất cứ lúc nào, không biết hai vị đã nghe rõ chưa?"
Trán hai người họ toát mồ hôi lạnh.
Thế nhưng bọn họ không cam lòng, bảy năm trước họ bị Vô Danh giẫm lên đầu, chịu không biết bao nhiêu nhục nhã. Bảy năm sau, con trai của Vô Danh lại tới, rồi cũng giẫm đạp lên đầu họ!
Trong lòng hai người họ cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu như ngay từ đầu, bên phía Hoàng Thất Ma Đô nói cho họ biết thân phận thật sự của Tiêu Hào, hoặc Tiêu Hào cứ đưa tấm lệnh bài này ra ngay từ đầu thì mọi chuyện cũng không đi tới mức này.
Thế nhưng hai người hiểu thêm rằng, thân phận của Tiêu Hào và tấm lệnh bài kia cũng không thể để lộ một cách tùy tiện, nếu không kiểu thực tập này sẽ bị thay đổi cấu trúc, mất đi chất vốn có của nó.
Trong lòng hai người vô cùng phức tạp. lo lắng và vô cùng sợ hãi.
Hai người bọn họ có thể trở thành chủ nhân của tháp Ma Thần là bởi vì được Ma Đế cưng chiều và tin tưởng, thế nhưng Ma Đế cũng có thể thu hồi thân phận của họ bất cứ lúc nào!
Thế nhưng hai người họ vẫn còn có chút may mắn, Tiêu Hào đã nói chuyện này đến đây là chấm dứt.
Người đàn ông tóc trắng hỏi Tiêu Nam: "Ngài Tiêu Hào, tiếp theo ngài vẫn tiếp tục tham gia thực tập, vẫn kiên trì muốn khiêu chiến sức mạnh của triều đại Ma Đế sao?"
Người đàn ông mặc đồ đen lại nói: "Nếu như ngài muốn tiếp tục tham gia thực tập thì sẽ dễ dàng hơn một chút." "Nếu ngài vẫn muốn tiếp tục khiêu chiến với lực lượng mà Ma Đế để lại thì có hơi khó khăn một chút, tỷ lệ thất bại sẽ vô cùng cao."
Tiêu Hào thừa biết chuyện này, thế nhưng khi thân phận đã bại lộ thì việc tiếp tục tham gia thực tập như bình thường cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Cho nên Tiêu Hào vẫn kiên trì với ý định của mình: "Tôi muốn khiêu chiến với sức mạnh của triều đại ma đế, nếu tôi thành công thì tôi sẽ lấy toàn bộ số máu tươi còn lại. "Còn nếu tôi thua thì tôi sẽ rời khỏi tháp Ma Thần ngay lập tức.
Người đàn ông mặc đồ màu trắng gật đầu: "Nếu ngài Tiêu Hào đây đã muốn khiêu chiến vậy thì chúng tôi nhất định sẽ sắp xếp cho ngài."
Vì thế Tiêu Hào đi theo hai vị chủ nhân của tháp Ma Thần nhanh chóng lên thẳng tới tầng mười của tháp Ma Thần!
Việc thực tập của tháp Ma Thần trải qua chín tầng, còn tầng thứ mười chính là nơi lưu giữ sức mạnh của triều đại Ma Đế, cũng chỉ có những người thuộc cảnh giới Ma Để mới có tư cách khiêu chiến tầng thứ mười.
Nếu như có thể khiêu chiến thành công tầng thứ mười này thì Tiêu Hào sẽ có được thứ mình muốn.
Tiêu Hào đã biết được một chuyện từ ký ức của người bảo vệ, bảy năm trước bố của anh đã tới đây, hoàn thành thử thách từ tầng thứ nhất tới tầng thứ chín, hơn nữa bố anh còn khiêu chiến thành công sức mạnh còn sót lại của triều đại Ma Đế ở tầng thứ mười này.
Nếu bố anh có thể khiêu chiến thành công ở tầng này vậy thì Tiêu Hào nghĩ rằng mình cũng có thể thông qua. Ngay cả hai chủ nhân của tháp Ma Thần này cũng không thể đi vào cửa tầng thứ mười của tháp Ma Thần.
Muốn vào tầng thứ mười này cũng chỉ có người thuộc cảnh giới Đế Vương mới có thể tiến vào, hai vị chủ nhân của tháp Ma Thần vẫn chưa tới cảnh giới Đế Vương.
Tiêu Hào đẩy cánh cửa đá của tầng thứ mười ra, cửa đá trông vô cùng bình thường, không có chỗ gì đặc biệt, sau khi cửa đá mở ra, Tiêu Hào nhanh chân đi vào, cửa đá lại đóng lại ngay. Hai vị chủ nhân của tháp Ma Thần thì đứng ngoài cửa chờ Tiêu Hào..
Bọn họ nhìn thấy Tiêu Hào đi vào, người đàn ông mặc đồ đen thở dài lên tiếng: "Đại ca, anh có còn nhớ, Ma Đế đã từng nói, người có nhận một người ở nước Kỳ Hạ làm đệ tử đúng không? Người đệ tử kia đã đạt tới cảnh giới Đế Vương!"
Người mặc áo trắng ngần người, nhanh chóng nhớ tới chuyện này: "Mấy năm trước, cuộc chiến giữa Ma Đô và nước Kỳ Hạ cũng bởi vì sự xuất hiện của đệ tử của Ma Đế mà cuộc chiến này bị dừng lại, thế nhưng đại quân của Ma Đế chúng ta cũng tan thành mây khói... "Chẳng lẽ cái người tên Tiêu Hào thật sự là đệ tử của Ma Đế, là... Ân nhân của chúng ta sao?" Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủ*ng hộ team nha !!!
Hai người họ nghĩ tới đây thì chắc chắn, nước mắt hai người đột nhiên trào ra.
Sự hận thù của họ dành cho Tiêu Hào nhanh chóng tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn lại sự tôn kính, nếu như năm đó không nhờ Tiêu Hào ra mặt vậy vì Ma Đô đã hoàn toàn thất bại, thậm chí... Đại quân của nước Kỳ Hạ còn có thể xâm chiếm một số thành phố lớn của Ma Đô!
Tiêu Hào đi tới tầng thứ mười của tháp Ma Thần, trước mắt anh là bóng tối vô tận, vô cùng hư ảo...
Dưới chân Tiêu Hào, trên đỉnh đầu, bốn phương tám hướng đều là một mảng hư vô, bóng tối bao phủ khắp nơi, không thể nhìn thấy gì cả.
Thần chú của Đế Vương nhanh chóng tản đi khắp bốn phương tám hướng, đáng tiếc là Tiêu Hào lại không phát hiện ra gì cả!
Bốn phía chỉ toàn là một mảng hư ảo, vô biên vô tận, không có gì cả. Đúng lúc này đột nhiên có một âm thanh xuất hiện trên đỉnh đầu Tiêu Hào. "Tiêu Hào, mục đích của ngài khi đi tới tầng thứ mười này là gì?"
Đây là một âm thanh vô cùng dịu dàng, không biết là của đàn ông hay phụ nữ, âm thanh vô cùng trong trẻo, rất có sức hấp dẫn.
Tiêu Hào nghiêm túc trả lời: "Mục đích tôi tới đây chính là để lấy được máu tươi của Ma Thần, cứu người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất."
Âm thanh kia lại xuất hiện lần nữa: "Thế thì xin hỏi ngài Tiêu Hào đây, trong đời ngài chuyện khiến ngài cảm thấy hối hận nhất là gì?"
Tiêu Hào không muốn trả lời vấn đề này, anh cảm thấy có chút do dự thế nhưng anh biết đây chính là một cuộc khảo sát, hơn nữa còn là khảo sát của cảnh giới Đế Vương, nhất định phải trả lời thật chân thật.
Một lát sau Tiêu Hào mới lên tiếng: "Năm đó, có một người bảo tôi ở lại bên cạnh người đó, bảo tôi bầu bạn cùng cô ấy, thế nhưng tôi lại từ chối, tôi có thể không nói tên người này được không?" Âm thanh kia lại vang lên: "Ngài phải nói cho tôi biết người kia là ai."
Tiêu Hào trả lời: "Người đó chính là để vương Ma Đô,
Ninh Khinh Vân." Âm thanh đó đột nhiên biến mất, cũng không tiếp tục hỏi Tiêu Hào.
Tiêu Hào đã từng rời khỏi Ninh Khinh Vân cũng chỉ có một nguyên nhân chính là biết được thân phận của Ninh Khinh Vân.
Ban đầu, khi Ninh Khinh Vân vẫn chưa phải là để vương Ma Đô, cô ta mới chỉ là công chúa Ma Đô, Ninh Khinh Vân đã từng phải đến thừa kế ngôi vị Đế Vương của Ma Đô, thế nhưng để làm điều đó cô ta phải cùng Tiêu Hạo đến Ma Đô, hơn nữa phải để Tiêu Hào gia nhập Ma Độ, trở thành người của Ma Đô.
Thế nhưng cuối cùng Tiêu Hào lại từ chối, hơn nữa còn quay lưng lại với Ninh Khinh Vân.
Lúc ấy, Tiêu Hào vô cùng tuyệt tình, bởi vì năm đó Tiêu Hào vẫn còn quá trẻ, trong lòng anh cũng chỉ có một mình Liễu Nguyệt Hân mà thôi.