Chương 801: Truy sát mà tới
Sát thủ giải thích: “Tổ chức sát thủ của chúng tôi có thể tồn tại được tới ngày hôm nay, đương nhiên chúng tôi có phương pháp hành động, có quy tắc và cả nơi để chúng tôi có thể ẩn náu “Tuy rằng tứ đại gia tộc đều có thể lực, nhưng chúng tôi đã bí mật thành lập mạng lưới tổ chức vững mạnh” “Bọn họ ngoài sáng chúng tôi trong tối, vì vậy tứ đại gia tộc cũng không có cách nào bắt được chúng tôi. “Muốn tiêu diệt chúng tôi hoàn toàn, bọn họ căn bản làm không nổi!”
Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân hai người nghe thấy hai tên sát thủ dõng dạc nói, nghe xong lời giới thiệu của bọn họ cũng kinh ngạc không thôi.
Tiêu Hào nói: “Xem ra những năm gần đây tứ đại gia tộc làm ra không ít chuyện ác, cũng hại không ít người tan cửa nát nhà, thế nên những người này mới liên kết với nhau để chống lại tứ đại gia tộc.
Sát thủ ở bên trái nói: “Không sai, người của tổ chức sát thủ chúng tôi, đa số đều bị tứ đại gia tộc dồn ép tới mức tan cửa nát nhà, người còn sống tới bây giờ đều đã gia nhập tổ chức. “Chúng tôi cũng không muốn trả thù, bởi vì dựa vào số lượng và thực lực của chúng tôi cũng không trả thù nổi, chúng tôi chỉ cướp một số hàng hóa từ tứ đại gia tộc, giết một số người trong khả năng của mình, đương nhiên nếu như hai người muốn gia nhập tổ chức sát thủ của chúng tôi, nhất định sẽ có được vị trí rất cao. Ninh Khinh Vân nói: “Được, tôi gia nhập! Vậy trước tiên xin hai người đưa chúng tôi đi ăn một bữa, sau đó tìm một nơi thật thoải mái để ngủ đã.”
Hai tên sát thủ vô cùng vui mừng, hai người bọn họ lấy ra hai bộ đồ dạ hành, bảo hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân mặc vào.
Hai tên sát thủ đang ở cạnh bờ sông nhanh chóng lao vút về phía trước, hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân nhanh chóng đi theo sau.
Hai người men theo bờ sông đi bộ chừng hơn chục phút, sau đó băng qua một cây cầu.
Đối diện con sông là một căn nhà nhỏ, ở đây là nơi sinh sống của một số người dân nghèo trong Ma Đô.
Sau khi Tiêu Hào tới Ma Đô, luôn luôn sống trong nội thành xa hoa sang trọng, rất ít khi tới những nơi như thế này.
Bất luận là Kỳ Hạ, là thủ đô Võ Thần hay là Ma Độ, luôn có những người nghèo khổ và những người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội.
Những người này sống trong những căn nhà một tầng thấp bé, bình thường làm những công việc của tầng lớp thấp nhất, duy trì cuộc sống.
Cũng giống như những người lao động bình thường thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội ở Kỳ Hạ, mỗi ngày đều kiếm được rất ít tiền lương, chỉ có thể duy trì cái ăn cái mặc.
Những người ở đây cũng đều là những người tu luyện, thế nhưng bọn họ đều là những người cấp bậc Tiên Thiên Thần Thông, trình độ tu luyện của những người này cả đời đã dừng lại ở giai đoạn này và không thể tiến lên, bọn họ không có tài nguyên tu luyện mạnh mẽ và cũng không có sự hướng dẫn của một giáo viên giỏi, đời sống của họ cũng giống như cuộc sống của những người bình thường ở Kỳ Hạ vậy.
Hai người tới đường lớn, sau đó tháo mặt nạ xuống.
Ở đây có rất nhiều khu chợ đêm, bán một số thứ ăn uống và vui chơi.
Có rất nhiều cặp đôi trẻ tuổi đang ăn ở bên vệ đường ăn đồ nướng, ven đường có rất nhiều cửa hàng quần áo, cửa hàng đồ chơi, nhà sách.
Còn có cửa hàng bán đạn dược vũ khí, hai bên cửa hàng bày hàng la liệt đủ thể loại.
Hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân đi dạo quanh trong cửa hàng, hai tên sát thủ cũng đi theo bọn họ, tuổi tác của hai tên sát thủ cũng không lớn, đều tầm hơn ba mươi tuổi.
Bọn họ cùng với hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân đi dạo ngắm nghía, dường như hai người cũng rất thích đi dạo.
Hai người đi dạo được một lúc, rồi ăn một chút đồ ở ven đường, sạp đồ ăn ven đường bán vô cùng ngon.
Hai tên sát thủ có vẻ cũng đói rồi, ngồi ăn cùng với hai người, bốn người vô cùng vui vẻ, còn gọi thêm vài chai bia. Loại việc ăn đồ nước uống bia này, đã rất nhiều năm rồi Tiêu Hào chưa từng thử qua.
Cảnh tượng này đột nhiên khiến Tiêu Hào hồi tưởng lại những chuyện quá khứ đã qua.
Lúc đó Tiêu Hào đang ở cùng với bố mẹ, thỉnh thoảng cả gia đình sẽ ra ngoài tới những sạp bán đồ nướng để ăn, gọi thêm bia, uống cho tới tận khuya.
Tiêu Hào và Đường Minh Tam, còn có cả bạn của anh thường xuyên ra ngoài uống rượu.
Đã sáu bảy năm rồi, chưa từng có kiểu vui vẻ sảng khoảng uống rượu như thế này.
Trước đây khi ở Bắc Cảnh, kỷ luật quân đội rất nghiêm ngặt, không được uống rượu. Bốn người đã uống rất nhiều rượu, cũng ăn rất nhiều đồ ăn, vô cùng vui vẻ ngồi cùng với hai tên sát thủ ở đây, giống như là hai người bạn cũ đã rất lâu không gặp mặt.
Bốn người uống cho tới tận nửa đêm, hai tên sát thủ vô cùng nhiệt tình kính nể với họ, bởi vì sức lực của hai người đang đặt ở đây.
Khoảng hơn mười một giờ tối, hai tên sát thủ đưa họ đến một khách sạn nhỏ ba tầng.
Khách sạn sạch sẽ, không cần đăng ký thân phận, cũng không cần kiểm tra, hai người ở hai phòng trên tầng ba.
Sát thủ nói: “Hai vị, tối hôm nay ngủ sớm một chút, sáng sớm mai tôi sẽ đưa hai người tới gặp thủ lĩnh của chúng tôi, sau này mọi người là người một nhà rồi, cũng không có gì phải khách sáo. “Ở đây tôi có chút tiền hai người tạm thời cầm lấy mà dùng nhé.
Nhìn thấy tên sát thủ muốn lấy tiền ra, Ninh Khinh Vân vội vã từ chối không cần: “Các người không cần đưa tiền, hai người chúng tôi có tiền.” Cập nhật nh*anh nhất trên tamlinh247.net
Sát thủ vẫn để lại một túi tiền, sau đó hai người đi ra ngoài.
Không biết nên thế nào, đôi mắt của Ninh Khinh Vân có chút ẩm ướt.
Những người ở đây đều vô cùng thân thiện hòa đồng, dù là vừa nãy ăn ở ngoài chợ đêm, hay là lúc mua đồ ở trong cửa hàng, đều rất nhiệt tình, rất thật thà, ngay cả trong ánh mắt của hai tên sát thủ cũng mang theo cảm xúc kính trọng và thành thật.
Khi nãy lúc giúp hai người mở cửa phòng đi vào, còn sợ hai người họ không có tiền, còn để lại một túi tiền. Đây chính là tầng lớp thấp nhất của xã hội, không có bất cứ đấu đá xung đột nào, cũng không có bất cứ tranh chấp lợi ích nào.
Điều duy nhất bọn họ muốn làm chính là muốn tiếp tục sống, muốn tiếp tục tồn tại.
Làm những công việc của tầng lớp thấp, kiếm những đồng tiền lương ít ỏi.
Hai người đang ngồi ở trong phòng cảm xúc vô vàn, Ninh Khinh Vân nói: “Nhiều khi trải nghiệm cuộc sống của tầng lớp thấp cũng là một loại hạnh phúc.”
Tiêu Hào nói: “Đương nhiên tôi biết, trước đây tôi đã trải qua cuộc sống của người bình thường hơn hai mươi năm. “Bố mẹ nuôi dạy tôi làm người bình thường, hơn hai mươi năm đó thật sự rất bình yên, vô cùng hạnh phúc.
Trong lúc hai người chuẩn bị nghỉ ngơi đi ngủ, trên đường đột nhiên truyền tới giọng nói: “Tránh ra! Tránh ra cho tao, người của gia tộc Đông
Phương tới đây, lũ hèn hạ chúng mày nửa đêm nửa hôm còn không ngủ, cút đi!” Hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân nghe thấy tiếng la hét ở bên ngoài, đồng thời kinh ngạc.
Nghe thấy là người của gia tộc Đông Phương, hai người mắt đối mắt, liền rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Người của gia tộc Đông Phương tới đây, rất rõ ràng là tới tìm hai người họ, hai người lập tức mở cửa sổ tầng ba nhảy xuống.
Gia tộc Đông Phương hùng hùng hổ hổ tới hơn một trăm người, phía trước có vài người cưỡi ngựa, người ở phía sau chạy theo ngựa.
Toàn bộ những sạp hàng chợ đêm ở trên đường bị bọn họ lật tung, còn có vài người ở ven đường bị đánh tới mức thương nặng, thậm chí còn có một thi thể
Mà người của gia tộc Đông Phương còn đang hùng hổ xông lên trước, một mực lao tới khách sạn phía trước, hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân vừa hay xuất hiện trước mặt bọn họ.
Người thanh niên ở gần nhất phía trước kia trong tay còn xách theo đầu của một phụ nữ, trực tiếp ném về trước, ném tới trước mặt Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân.
Người thanh niên mặc trang phục võ sĩ màu đen, một chiếc khăn choàng với mái tóc đen dài, và một thanh bảo kiếm đen treo trên thắt lưng.
Phía sau anh ta là bốn người cũng đang cưỡi ngựa, từng người đều là các mỹ nữ kiều diễm như hoa.