Chương 803: Tề tâm liệt phế
Bốn mỹ nữ hét to một tiếng: “Lên! Giết chết hai người này, báo thù cho chủ nhân của chúng ta!
Bốn người xông lên, thân thể của Ninh Khinh Vân biến thành một hình mũi tên, lao về phía bốn người.
Một giây sau, thân thể của toàn bộ bốn mỹ nữ phát nổ thành sương máu.
Ngay sau đó hơi thở của đế vương bao trùm lên toàn bộ hơn một trăm người ở phía sau, cả người Ninh Khinh Vân bay lên, lơ lửng hơn chục mét ở trên không. “Gia tộc Đông Phương các người đêm nay sẽ diệt tộc!”
Ninh Khinh Vân hướng về phía hơn trăm người bay tới, năng lực của đế vương so với những người này giống như giầm chết những con kiến vậy, vô cùng đơn giản.
Từng thi thể một đổ xuống đường, ngã xuống vũng máu, hơn một trăm người không ai còn sống, chết không toàn thấy.
Lần này Ninh Khinh Vân thật sự tức giận rồi, Tiêu Hào cũng đã lâu không nhìn thấy Ninh Khinh Vân tức giận như vậy, thế nhưng những tên này đáng chết. Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân giẫm lên thi thể của những người này đi về phía trước, những kẻ đó trên đường tới đây đã giết không ít người, hai bên đường có rất nhiều thi thể.
Hai người Tiêu Hào và Ninh Khinh Vân vô cùng khó chịu, nếu như hai người bọn họ không tới đây, những người khác sẽ không chết.
Hai người tận tay ôm từng thi thể một lên, chỉnh trang cho ổn lại quần áo của bọn họ.
Đưa thi thể tới nơi không xa, yên lặng đặt cạnh nhau. Tổng cộng có hơn bốn mươi người bị giết chết, có người già, có thanh niên, có phụ nữ còn có cả trẻ em.
Nhìn thấy những đứa trẻ kia chết đi, nhìn thấy những đứa trẻ bị giết hại tàn nhẫn, trên gương mặt của Tiêu Hạo và Ninh Khinh Vân đều đã ướt đẫm
Ninh Khinh Vẫn đột nhiên quỳ xuống mặt đất, đau khổ không thôi. “Tôi là loại đế vương vô dụng gì vậy? Tôi thân là Ma Đế của Ma Đô, tôi lại giương mắt nhìn gia tộc tại Hoàng thành tàn sát người dân của tôi ở đây.” “Tôi làm để vương này thật sự quá thất bại rồi, tôi phải chết, người phải chết là tôi!”
Ninh Khinh Vân đau khổ tột cùng, cảm xúc của cô ta có chút mất kiểm soát, sát ý trong lòng đang lan tràn.
Hai hàng lệ máu từ khóe mắt của Ninh Khinh Vân chảy xuống, cô ta xin lỗi những người đã chết này, xin lỗi những người đang bươn chải sống ở dưới đáy của xã hội này, những người đáng ra phải được người ta tôn trọng nhất.
Không có những người tầng lớp thấp nhất này, tìm đâu ra những khách sạn thoải mái, tìm đâu ra những món ăn ngon miệng?
Thế nhưng những gia tộc cao cao tại thượng kia căn bản không coi trọng bọn họ, lấy vũ khí làm tôn chỉ, sức mạnh và lực lượng to lớn mới là tất cả. ở trong mắt bọn họ, những người tầng lớp thấp này chỉ giống như loài kiến.
Tiêu Hào vội vàng đỡ Ninh Khinh Vân đứng dậy, ôm chặt lấy Ninh Khinh Vân: “Cô bình tĩnh lại chút được không?”
Từng sức lực dịu dàng tiến vào trong cơ thể của Ninh Khinh Vân, thân thể đang run rẩy của Ninh Khinh Vân cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tiêu Hào lau đi dòng lệ máu trên mặt cô ta, ôm chặt lấy Ninh Khinh Vân rồi nói: “Khinh Vân, cô không cần phải sợ, có tôi ở đây, bất luận có xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô.”
Ninh Khinh Vân ôm lấy Tiêu Hào đau khổ khóc nấc lên, khóc tới mức tê tâm liệt phế.
Nhiều năm như vậy, Ninh Khinh Vân vốn dĩ chưa từng khóc, từ khi quen biết Tiêu Hào tới nay, một hàng lệ cũng chưa từng chảy xuống.
Trước đây cô ta là công chúa của Ma Tộc, từ nhỏ đã được nuôi dạy gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không được khóc.
Từ sau khi cô ta trở thành để vương cao cao tại thượng, càng không có khả năng khóc nữa, bởi vì cô ta là vương, vương thì không có nước mắt.
Thế nhưng lúc này Ninh Khinh Vân thật sự không kìm chế được nữa, cô ta không chịu nổi loại cảm giác dày vò đau khổ trong tim này, cô ta nhất định phải khóc ra, nhất định phải trút hết ra, nếu như cô ta không khóc, cô ta thật sự sẽ sụp đổ.
Hai bên đường đã xuất hiện rất nhiều người, bọn họ vừa rồi đã nghe thấy lời của Ninh Khinh Vân, những người này đều là người dân bình thường ở tầng lớp thấp nhất.
Một bé gái chừng bốn năm tuổi đi tới bên cạnh Ninh
Khinh Vân, cô bé hỏi Ninh Khinh Vân: “Cô là để vương của Ma Đô sao?” Bé gái nghiêm túc nhìn Ninh Khinh Vân, Ninh Khinh Vân gật gật đầu, nói: “Không sai, cô thật sự là để vương”
Bàn tay của bé gái đã cầm một cây cải trắng phát sáng, ném lên đầu của Ninh Khinh Vân.
Ninh Khinh Vân không hề né tránh, cây cải trắng đập lên người Ninh Khinh Vân. “Nếu như cô là để vương của Ma Đô, vậy tại sao những tên người xấu này không ngày nào là không tới đây giết người, tại sao cô không quan tâm?” “Cô cũng là một người xấu, cô là người xấu!”
Trong đôi mắt của bé gái chỉ có hận thù, không hề có chút gì là sợ hãi, bởi vì vừa nãy bố mẹ của cô bé đã bị người xấu giết chết rồi, cô bé cũng không muốn sống tiếp nữa.
Ngay sau đó càng có thêm nhiều người bước tới, không có người nào sợ Ninh Khinh Vân, cũng không có người nào sợ cô ta là để vương cao cao tại thượng, cũng không có người nào sợ chết.
Trong mắt bọn họ chỉ có tức giận và tuyệt vọng, trong tay bọn họ cầm rau và đá, rất nhiều đồ vật đều ném tới.
Người mà bọn họ ném chính là để vương cao cao tại thượng kia, bọn họ cũng không đợi hai người này giết bọn họ nữa. Trong lòng Ninh Khinh Vân càng thêm khó chịu, Tiêu Hào cũng vô cùng khó chịu. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ *team nha !!!
Ninh Khinh Vân vừa khóc vừa hưởng về phía tất cả mọi người đảm bảo nói: “Mọi người yên tâm, nếu như người thân của mọi người chết ở đây, tôi nhất định sẽ giúp mọi người báo thù. "Những người ở tầng lớp thấp nhất của Ma Đô mới xứng đáng để người ta tôn trọng nhất, tôi sẽ không để bất cứ ai ức hiếp mọi người, sau này bất cứ ai dám ức hiếp mọi người, tôi sẽ khiến chúng phải chết.”
Lúc này có hai người mặc đồ đen đi tới, hai người mặc đồ đen đó chính là sát thủ lúc trước. Hai tên sát thủ đi tới trước mặt Ninh Khinh Vân, sau đó nhìn tất cả mọi người xung quanh rồi nói: “Các người không cần phải ném đồ nữa, hai người này không phải người xấu, họ là người tốt, nếu như họ thật sự là người xấu, chúng ta đã sớm bị giết toàn bộ rồi.”
Hai tên sát thủ xuất hiện trấn an người dân xung quanh: “Xin mọi người tin tưởng, tôi tin tưởng hai người bạn của tôi, tôi tin tưởng lời nói của hai người họ nhất định có thể làm được.
Một tên sát thủ đang xoa đầu bé gái ban nãy, nói với cô bé: “Không cần sợ, sau này chú sẽ chăm sóc cho cháu!
Hai tên sát thủ rõ ràng có địa vị vô cùng cao ở trong mắt của tất cả mọi người, nhanh chóng trấn an cảm xúc của mọi người xung quanh.
Sau đó, Ninh Khinh Vân cúi đầu thật sâu với những người xung quanh, tiếp đó nắm lấy tay của Tiêu Hào, trực tiếp nhảy lên, cả người bay lên lên không mấy chục mét, hai ba bước rời khỏi đường phố, nhân tiện ảnh trắng ở phía xa vội chạy.
Ninh Khinh Vân nói: “Đi cùng tôi tới gia tộc Đông Phương, đêm nay tôi sẽ khiến gia tộc Đông Phương máu chảy thành sông, tôi phải tự tay giết sạch bọn chúng!”
Tiêu Hào gật gật đầu: “Phải, người của gia tộc Đông Phương đáng chết, người của bọn chúng phải chết!”
Thế nhưng Tiêu Hào nói thêm: “Đừng giết người vô tội, không được giết trẻ em. “Tôi nhớ ánh mắt của những đứa trẻ chết đi ở trên đường ngày còn bé, trong mắt chúng mang theo vẻ hận thù. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi sẽ lại mọc lên.” “Tiêu Hào, tôi từng dạy anh, có những người từ trong xương tủy đã là người ác. “Chuyện mà gia tộc Đông Phương làm ra đêm nay là không thể tha thứ, có thể những chuyện này những gia tộc khác cũng từng làm, tôi sẽ kiểm tra từng gia tộc một” “Tất cả kẻ xấu, tất cả kẻ ác, tôi sẽ giết sạch bọn họ, một người cũng không sót.
Vì vậy hai người Ninh Khinh Vân và Tiêu Hào ngay trong đêm tiến về gia tộc Đông Phương, đêm nay sẽ là cơn ác mộng của gia tộc Đông Phương.
Bất cứ cường giả nào cũng không thể chống lại sự liên thủ của hai đại để vương.