Chương 809: Tôi đây khinh, nào thèm tránh!
Ninh Khinh Vân nghe thấy những lời Đông Phương Long nói ra mà lấy làm kinh hãi trong lòng.
Ma Đô đúng thật là có Tam đại để vương, trong số này, có một vị Đế vương tương đối gần gũi với Tứ đại gia tộc.
Bởi vì xuất thân của vị Đế vương này vốn là từ Tứ đại gia tộc mà ra, có điều, không phải là đến từ gia tộc Đông phương, mà là từ nhà họ Mã, một trong Tứ đại gia tộc.
Lối xử sự của nhà họ Mã luôn cực kỳ khiêm tốn. Thuở còn xa xưa, nhà họ Mã hãy còn là một gia tộc hạng trung, ngay cả một gia tộc hàng đầu còn chẳng phải, chứ đừng nói đến chuyện là một gia tộc thượng đỉnh nữa là.
Nhưng mà vào hơn một trăm năm về trước, tại nhà họ Mã bỗng dưng xuất hiện một thiên tài trăm năm có một, tu luyện thành công lên cảnh giới Đế vương.
Người này, tên là Mã Bảo Lâm, chỉ mới bốn mươi đã lên tới cảnh giới Đế vương, thậm chí, mấy năm trước còn từng tham dự vào cuộc chiến tranh giành ngôi báu.
Đáng tiếc, người thừa kế chức vị Đế vương Hoàng thất không phải là Mã Bảo Lâm, mà là Ninh Khinh Vân trở thành người chính thức được truyền ngôi.
Vào cuộc chiến cuối cùng giữa Ninh Khinh Vân và Mã Bảo Lâm khi ấy, Mã Bảo Lâm bại dưới tay Ninh Khinh Vân chỉ bởi một chiêu, và rồi Ninh Khinh Vân thắng, trở thành Đế vương của Ma Đô này.
Ninh Khinh Vân nghe thấy Đông Phương Long nói thế thì khinh thường: “Mã Bảo Lâm chẳng qua cũng chỉ là kẻ thảm bại dưới tay ta, hơn nữa, năm ấy, lúc ông ta thua trận cũng chẳng có lấy chút phong độ quân tử nào.” “Bảo cái gì mà sẽ quay lại đây phá ta không yên thân. Mấy năm nay không thấy bóng dáng ông ta đầu, tưởng thế nào, hóa ra là làm đệm lưng cho đám Tứ đại gia tộc các người." “Giờ thì ta rốt cuộc cũng hiểu rõ, tại sao đám người Tứ đại gia tộc các người dám cả gan làm bậy, khiêu khích uy quyền của Hoàng thất, thậm chí còn dám công khai tuyên chiến với ta, hóa ra là bởi vì có một tên Đế vương đứng đằng sau làm chỗ dựa cho đám các người “Đúng vậy, ngài Ma Đế a
Đông Phương Long cười, giờ phút này trên gương mặt ông ta nào còn vẻ thất biến như ban nãy: “Khi nãy ngài Ma Đế nói với gia tộc Đông Phương chúng tôi lâu như vậy, kéo dài thời gian quá, chúng tôi cũng kịp thông báo cho ngài Mã hay tin rồi.” “Thế nên là, ngài Ma Đế à, bây giờ ngài muốn hủy diệt Gia tộc Đông Phương, muốn giết chết hết đám người đang đứng đây, nếu còn không ra tay thì ngài Mã có thể xuất hiện bất cứ lúc nào đấy” “Nếu như ngài Mã và ngài Ma Đế ra tay cùng lúc thì liệu rằng ngài Ma Đế sẽ ra sao đây? Tôi nghĩ, ắt ai cũng đều không mong muốn nhìn thấy hai vị Đế vương quyết chiến với nhau tại chốn Ma Đô này đấy chứ? Cứ như thế thì e rằng nội chiến trong Ma Đô sẽ nhanh chóng diễn ra mà thôi.” “Một khi hai vị Đế vương mà đối đầu với nhau sẽ không có bất kỳ một phương pháp hòa bình nào để giải quyết được cả, đến khi ấy tất thảy Tứ đại gia tộc đều sẽ đứng bên chiến tuyến của ngài Mã, ngài Ma Đế nói thử xem, chẳng phải toàn bộ Hoàng thất đều sẽ lâm vào hiểm nguy hay sao, rồi sẽ có thêm chuyện gì đây? Lỡ như ngài Ma Đế đây gây ra chuyện sơ xuất gì đó thì toàn bộ Ma Đô này sẽ đổi chủ đấy, thế thì làm sao bây giờ?”
Khi Đông Phương Long nói ra những lời này, đây đã hoàn toàn khiêu khích uy quyền của Ma Đế, hơn hết, trong những câu nói này đều ẩn chứa ý phản đông như có như không.
Không chỉ Ninh Khinh Vân hay Tiêu Hào khiếp hãi, mà ngay cả đám người trong Gia tộc Đông Phương cũng cực kỳ hoảng sợ, họ đều chẳng cách nào ngờ được rằng trưởng tộc thế mà lại dám nói ra những lời đầy tính phản động đó.
Thế nhưng mà, khi Ninh Khinh Vân nghe hết những lời này, trên gương mặt lại chẳng ẩn chứa chút gì là tức giận, thậm chí còn cười to: "Ha ha ha ha!"
Liền sau đấy, ánh mắt Ninh Khinh Vân lóe lên ý muốn chém giết: “Ta nói chuyện với đám các người lâu như vậy, cũng chính là để lôi ra cho được kẻ đứng sau lưng các người thôi.” “Tứ đại gia tộc dám lớn gan làm xằng làm bậy, cầm đầu bởi Gia tộc Đông Phương đi gây chuyện hại nước hại dân khắp nơi, thậm chí còn dám chống đối Hoàng thất, không coi Hoàng thất ra gì, các người vốn dĩ đã ấp ủ âm mưu làm phần từ lâu rồi. “Trước đây khi ta đắc tội với người của Gia tộc Đông Phương, lúc ở khách sạn đưa ra thẻ chứng danh màu vàng, khách sạn lớn nhỏ gì cũng đều không chịu cho bọn ta ở, thậm chí nhà hàng tiệm cơm cũng không đón chào bọn ta. Gia tộc Đông Phương các người đúng thật là một tay che trời đấy. “Mặc dù chuyện này cũng chỉ là chút cỏn con, nhưng từ chuyện này, ta mới suy đoán ra rằng đằng sau lưng các người chắc chắn phải có một cường giả làm đệm chống. thế thì đảm các người mới có thể chém giết vô tội vạ hòng thu phục các thế lực khác, chẳng thèm kiêng kỵ một ai giết người như ngóe/ Hóa ra, phía sau các người lại chính là một Đế vương!” "Rất tốt, tốt quá đi thôi!”
Ninh Khinh Vân nói:
Đã thế thì hôm nay, để các người kêu tên Đế vương đó ra đây. Hôm nay, ta chẳng những muốn diệt toàn tộc Gia tộc Đông Phương, mà ta còn sẽ giết chết tên Đế vương này cho bố!”
Trên mặt Đông Phương Long kéo lên một nụ cười khinh: “Ngài Ma Đế, ngài sẽ chẳng thể làm được đâu, bởi vì hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngài!”
Ninh Khinh Vân đã hừng hực ý định tàn sát từ lâu, cô ấy vung tay phải lên, một nguồn sức mạnh với độ lực khủng khiếp đánh thắng về phía Đông Phương Long.
Đương lúc ấy, bỗng dưng ngay vị trí Đông Phương Long đang đứng xuất hiện một cái bóng đen.
Bóng đen kia lập tức ra tay, chỉ một chiều đã đánh vỡ nguồn sức mạnh của Ninh Khinh Vân.
Vẻ ngoài của người này rất anh tuấn, đĩnh đạc như ngọc, tóc dài xóa vai, một bộ đồ võ sĩ màu đen phác họa dáng người cao lớn khôi ngô của ông ta. Cao lớn, đẹp trai, đứng chắp tay, cả người toát lên phong thái nhẹ nhàng, anh tuấn, thong dong. Cập nhật nha*nh nhất trên tamlinh247.net
Đông Phương Long và cả người Gia tộc Đông Phương nhận ra bóng đen này là ai, lập tức quỳ lạy, hô to: “Diện kiến ngài Đế vương!”
Người này, chính là Mã Bảo Lâm đứng đằng sau lưng của Tứ đại gia tộc.
Mã Bảo Lâm đã xấp xỉ hơn năm mươi rồi, nhưng ông ta rất biết cách chăm sóc bản thân, nên nhìn qua chỉ có chừng hai mươi tuổi mà thôi.
Trong tay ông ta hãy còn cầm một cây quạt giấy, chiếc quạt vẫn đong đưa nhè nhẹ.
Đây không phải là bởi vì ông ta cảm thấy nóng, thậm chí nhiệt độ không khí lúc này đây đang rất lạnh.
Đây chỉ là thói quen của ông ta. Mà cây quạt giấy ông ta đang cầm trong tay ấy, thật ra chính là vũ khí của ông ta, được chế tạo từ một loại kim loại hết sức đặc biệt.
Mã Bảo Lâm chỉ nhẹ nhàng vung cây quạt lên, đã có một luồng sức mạnh nhấc đám người Đông Phương Long đứng dậy.
Toàn bộ một đám người đều bị luồng sức mạnh này đẩy thẳng người đứng dậy, Mã Bảo Lâm cười rồi nói: “Tất cả đều là người một phe, đừng dùng lễ giáo nặng nề như thế đối đãi với ta. Đông Phương Long vội vàng đi đến, cực kỳ cung kính mà thưa: “Thưa ngài Đế Vương, cảm ơn ngài, trong lúc bận rộn mà còn dành chút thời gian đến hỗ trợ Gia tộc Đông Phương chúng tôi. Ngày hôm nay, Ma Đế nói rằng muốn diệt toàn tộc chúng tôi, khẩn xin ngài cứu giúp cho
Mã Bảo Lâm cười trông đến là từ ái, nhìn qua chẳng có chút dáng vẻ gì của bậc vương giả. “Ông yên tâm, nếu ta đã tới thì tất nhiên sẽ không bỏ mặc Gia tộc Đông Phương rồi, chỉ cần có ta ở đây thì không ai được quyền đụng tới Gia tộc Đông Phương cả
Nghe thấy Mã Bảo Lâm hứa hẹn như thế, cả Đông Phương Long lẫn toàn bộ người của Gia tộc Đông Phương có mặt tại đây đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ quả thực lo lắng, sợ rằng ngài Ma Đế sẽ hủy diệt toàn tộc họ.
Bây giờ, đã có Mã Bảo Lâm, một Đế Vương khác tới đây rồi, chắc chắn sẽ đấu lại được với ngài Ma Đế thôi. Toàn bộ người của Gia tộc Đông Phương đều chẳng còn sợ hãi nữa.
Ánh mắt Ninh Khinh Vân cực kỳ bình tĩnh trông sang Mã Bảo Lâm, thản nhiên lên tiếng: “Mã Bảo Lâm à, năm xưa ông chính là tên thảm bại dưới tay ta đấy! Mấy năm này rảnh rỗi quá hay sao mà chạy đi làm bệ đỡ cho Tứ đại gia tộc hả?"
Mã Bảo Lâm lại đáp: “Tôi làm cái gì có cần cho cô biết à? Ninh Khinh Vân, tôi cho cô biết, năm ấy tôi bại bởi một chiêu của cô, hoàn toàn là bại bởi mưu hèn kế bẩn, là cô hãm hại tôi, khi ấy tôi không tránh né kịp, mới thua chỉ trong một chiêu ấy!” “Nếu không, bây giờ toàn bộ Ma Đô đã thuộc về tôi. Tôi mới là chủ nhân chân chính của cả Ma Đô này, mới là vị vua chân chính, chứ không phải là cô!”
Ninh Khinh Vân nói: “Ma Đô này cũng không phải là của ta, mà là của toàn bộ nhân dân sống tại Ma Đô này. Ta chẳng qua chỉ là người quản lý cao nhất thuộc Ma tộc mà thôi.”