Chương 822: Diệt cả nhà họ Hạ
Hang động Huyền Âm trong núi Bàn Long. Mọi người đều rất vui mừng khi thấy Tiêu Hào đã trở về.
Chu Tước, Đỗ Thanh Như, Thượng Quan Linh Nguyệt, Trương Minh Ngọc, Bạch Khả Như, Đường Minh Tam, Bạch Ái Linh, tất cả bọn họ đều cẩn thận chăm sóc cho Liễu Nguyệt Hân.
Mọi người vây quanh Tiêu Hào. "Tiêu Hào, sao rồi? Anh đi lâu như thế, có lấy được thuốc giải không?" "Tiêu Hào, mọi việc như thế nào?" "Tiêu Hào, cuối cùng anh cũng quay về, thật tốt quá." "Tiêu Hào, ăn cơm chưa? Anh khát không? Tôi đi nấu cơm cho anh nhé!"
Mọi người vây kín quanh Tiêu Hào, hỏi đủ thứ chuyện, thăm hỏi mọi chuyện rất nhiệt tình.
Bạch Khả Như vui vẻ nhào vào lòng Tiêu Hào: "Bố, bố về rồi, con rất nhớ bố đó!"
Tiêu Hào ôm Bạch Khả Như, nói: "Đứa nhỏ này, lâu không nhìn con, con càng lúc càng xinh đẹp rồi đấy."
Bạch Khả Như cười hì hì: "Đương nhiên rồi ạ, con ngày càng xinh xắn, bố cũng ngày càng đẹp trai!"
Mọi người cùng đi tới nơi Liễu Nguyệt Hân nằm nghỉ. Tiêu Hào nhìn Liễu Nguyệt Hân nằm trên giường, trong lòng rất khó chịu.
Tiêu Hào nắm tay Liễu Nguyệt Hân thật chặt: "Nguyệt Hân, anh đã tìm được một phần của thuốc giải cho em rồi. Chỉ cần hai phần trong thuốc giải nữa là có thể chữa khỏi bệnh cho em, để em lần nữa sống lại."
Tiêu Hào kiểm tra cơ thể của Liễu Nguyệt Hân. Liễu Nguyệt Hân vẫn chìm trong cơn mê man, không gặp vấn đề gì.
Tất cả đều là nhờ những viên thuốc Thượng Quan Linh Nguyệt mang đến. Vốn dĩ cơ thể của Liễu Nguyệt Hân đã suy yếu, nhiều nhất cũng chỉ sống được ba tháng.
Nhưng thuốc của Thượng Quan Nguyệt Linh có thể kéo dài sinh mệnh hơn một năm nay, nói cách khác là để
Tiêu Hào có đủ thời gian đi tìm thuốc giải.
Tiêu Hào ở bên Liễu Nguyệt Hân cả đêm, kể rất nhiều chuyện, cả những việc xảy ra bên trong Ma Đô.
Tiêu Hào biết Liễu Nguyệt Hân hôn mê rất sâu, không nghe được lời anh nói.
Nhưng không hiểu sao Tiêu Hào vẫn cứ muốn nói hết ra, muốn nói hết mọi chuyện của bản thân cho Liễu Nguyệt Hân nghe.
Mãi đến nửa đêm, Tiêu Hào dựa vào bên giường Liễu Nguyệt Hân ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hào tạm biệt mọi người. Bạch Khả Như quấn lấy Tiêu Hào, không cho Tiêu Hào đi, muốn anh ở lại với cô bé thêm vài ngày, nhưng Tiêu Hào bắt buộc phải đi.
Mọi người tiễn Tiêu Hào đến bên ngoài hang động Huyền Âm. Bạch Khả Như vẫn ôm lấy chân Tiêu Hào không muốn buông ra.
Tiêu Hào nói: "Bé con ngốc này, đợi bố chữa khỏi bệnh cho mẹ con rồi thì sẽ ở cùng con suốt thôi." "Hiện tại nhiệm vụ của con là chăm sóc mẹ thật tốt, có nghe không?"
Cô bé gật đầu: "Bố yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ!"
Tiêu Hào cưỡi trên phi thủ, vẫy tay tạm biệt mọi người.
Sau khi Tiêu Hào rời đi không lâu, Đường Minh Tam và Thượng Quan Linh Nguyệt cùng tới một căn phòng bí mật, bàn bạc một việc gì đó. Thượng Quan Linh Nguyệt sử dụng một màng cách âm, không để ai nghe được lời hai người nói.
Thượng Quan Linh Nguyệt nói: "Lời của Tiêu Hào anh cũng nghe thấy rồi đấy, anh ta đã đi tới Ma Độ, lấy được Ma Thần Huyết rồi. Tiếp theo anh ta sẽ đến thủ đô Võ Thần, lấy được Võ Thần Huyết. Đường Minh Tam, tôi hỏi anh, thế bao giờ chúng ta mới hành động?"
Đường Minh Tam cười nói: "Cô sốt ruột cái gì? Ma Thần Huyết chỉ là một loại thuốc giải mà thôi, phải lấy đủ ba loại thuốc giải mới cứu được Liễu Nguyệt Hân." "Cũng không thể không nói, Tiêu Hào cũng quá mạnh, chúng ta đã đánh giá thấp Tiêu Hào rồi."
Thượng Quan Linh Nguyệt nói: "Muốn lấy được Ma Thần Huyết thì phải tham gia thí luyện ở tháp Ma Thần, nghe nói qua chín tầng mới lấy được, mà tầng thứ chín cần thực lực rất mạnh, nghe nói là thực lực của đế vương mới được."
Đường Thập Tam nói: "Cô nghe ai nói việc này? Thục lực của đế vương? Sao Tiêu Hào có thể là cảnh giới để vương được? Việc này sao có thể xảy ra?" "Tôi nói cho anh nghe, Ninh Khinh Vân là người của Ma Độ, hơn nữa theo tôi biết thì cô ta còn là người của hoàng thất Ma Đô. "Lần này đến Ma Đô, Tiêu Hào đi cùng Ninh Khinh Vân, hiện giờ chỉ một mình Tiêu Hào quay về " "Tôi tôi đoán không sai thì, nhất định Ninh Khinh Vân đã giúp Tiêu Hào lấy được Ma Thần Huyết" Thượng Quan Linh Nguyệt nói: "Dù sao thì tôi đang có dự cảm không lành, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Hào, tôi đều cảm thấy rất áp lực" "Tiêu Hào đã thề sẽ cứu sống bằng được Liễu Nguyệt Hân, tôi còn nghĩa có khi anh ta thật sự làm được đấy" "Tôi cho rằng chúng ta nên ra tay sớm một chút, giết chết Liễu Nguyệt Hân đi." ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh n*hất
Đường Minh Tam cau mày, anh ta suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Việc này cứ kéo dài thêm chút nữa, nếu Tiêu Hào có thể lấy được Võ Thần Huyết thì chúng ta sẽ có cách giết Liễu Nguyệt Hân. Tóm lại thì hiện giờ không phải thời điểm nên động thủ."
Ở nơi khác, Tiêu Hào đã đi đến trạm kiểm soát của thủ độ Võ Thần. Hồi trước Tiêu Hào giả trang người khác, cầm căn cước giả đi đến thủ đô Võ Thần.
Lần này, Tiêu Hào vẫn dùng tên Trương Lỗi, cầm giấy tờ chứng nhận như cũ đến thủ đô Võ Thần.
Việc buôn bán cần thị thực, thời hạn của thị thực là một tháng.
Lần này, Tiêu Hào không đi một mình, mà cùng hành động với Liệt Diễm.
Tiêu Hào gọi điện thoại cho Liệt Diễm, thấy tâm trạng của Liệt Diễm không vui lắm.
Liệt Diễm hỏi thăm chuyện ở Ma Đô, rồi nói: "Không phải lần trước cậu muốn tôi đi điều tra chuyện của gia tộc nhà Tử Thanh sao? Tôi đã điều tra ra được rồi."
Tiêu Hào có dự cảm không tốt, Liệt Diễm vốn là người rất ham chơi, cả ngày cười nói, ít khi nào tâm trạng xuống dốc, Tiêu Hào vội hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi nghe, nhà họ Hạ xảy ra chuyện gì?"
Liệt Diễm nói: "Bố mẹ của Tử Thanh bị người ta giết hại, một nhà hơn ba mươi mạng người của họ Hạ đều đã chết, chỉ còn một mình Tử Thanh sống sót."
Tiêu Hào kinh ngạc: "Cậu nói sao cơ? Gia tộc của Tử Thanh ở thủ đô Võ Thần cũng được coi là gia tộc vô cùng lợi hại. Nhà họ Hạ luôn nằm trong mười gia tộc đứng đầu ở thủ đô Võ Thần, sao có thể bị giết cả tộc được?"
Liệt Diễm nói: "Tôi điều tra được, liên quan đến một bảo vật. Bởi vì nhà họ Hạ có một bảo vật vô song, bị người ta nhòm ngó." "Nhà họ Hạ đấu không lại người kia, không còn cách nào khác, đành để cho Tử Thanh rời khỏi gia tộc. Nhà họ Hạ muốn cùng gia tộc kia đồng quy vu tận." "Tiếc là trong một đêm, cả nhà họ Hà bị người diệt sạch"
Trong lòng Tiêu Hào run lên, hỏi tiếp: "Rốt cuộc là ai làm?" "Việc này đến nay vẫn bị che giấu, không biết là ai làm. "Người biết chân tướng mọi việc e là đã bị giết người diệt khẩu. Cũng có thể do tôi không có đủ thời gian để điều tra. Tôi đã yêu cầu Long tổ ở thủ đô Võ Thần và người của vương triều Ngải Diệp phối hợp điều tra. "Nhưng người của chúng ta vừa đi điều tra đã gặp chuyện không may, bốn người đã thiệt mạng."