Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến vương ở rể - Tiêu Hào

Chương 827: Nhất định phải báo thù

Chiêu này có thể dùng được, nhưng Tiêu Hào không muốn đem Hạ Tử Thanh ra làm mồi nhử, quả thật rất nguy hiểm.

Võ Thần thấy Tiêu Hào đang cân nhắc liền nói: “Đây là cách tốt nhất rồi, anh yên tâm đi, chỉ cần anh đem người ra, hung thủ đứng sau nhất định sẽ ra tay" “Vì những người trước đây có quan hệ tốt với Hạ gia, còn có người cầu tôi ra mặt vì Hạ gia, một số trong đấy cũng bị hung thủ giết chết, anh ta là một tên vô cùng tàn nhẫn.

Xem ra đây là cách duy nhất rồi, Tiêu Hào nghĩ rằng mình là để vương, nếu như đi cùng với Liệt Diễm chắc không thành vấn đề. Với cả, chuyện này còn có Võ Thần đứng sau giúp đỡ, đương nhiên Võ Thần chỉ có thể bí mật giúp đỡ chứ không thể trực tiếp ra tay. Sau khi bàn bạc ổn thỏa, Võ Thần rất hào phóng lấy ra chín giọt máu giao cho Tiêu Hào. Tiêu Hào hài lòng nhận lấy.

Nghỉ một đêm ở chỗ Võ Thần, sáng hôm sau Tiêu Hào rời khỏi thủ đô Võ Thần tiến về Kỳ Hạ.

Trong phạm vi Kỳ Hạ thì điện thoại mới có sóng, Tiêu Hào lập tức gọi điện cho Liệt Diễm, bảo anh ta đưa Hạ Tử Thanh đến thủ đô Võ Thần.

Liệt Diễm sau khi nghe quyết định của Tiêu Hào thì rất hoảng hốt. “anh quyết định cho Tử Thanh biết chuyện cả nhà bị diệt môn sao? Như thế không phải chứ?"

Tiêu Hào nói: “Có gì không ổn sao? Chuyện cũng đã xảy ra rồi, bắt buộc phải cho con bé biết để nó đi đối mặt.”

Bây giờ chỉ còn cách đưa Hạ Tử Thanh đến thủ đô Võ Thần thì mới điều tra ra được hung thủ đứng sau là ai. “Không được! Không được. Liệt Diễm từ chối ra miệng: “anh muốn mang Tử Thanh ra làm mối nhử đúng không? anh đưa dễ vào miệng cọp, rõ là muốn hại chết Tử Thanh mà!” “anh phải hiểu là muốn đối đầu với Tam hoàng tử, chính là đối đầu với hoàng thất của thủ đô Võ Thần, là đối đầu với Đế vương Hoàng triều đấy “Đừng tưởng anh là để vương, vậy thì sao cơ chứ? Lẽ nào thủ đô Võ Thần không có đế vương sao? Nếu như không giải quyết hợp lí thì ngoại giao hai nước sẽ xảy ra hỗn loạn” “Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Kỳ Hạ các anh và thủ đô Võ Thần, có khi người ở đó còn yêu cầu Kỳ Hạ trừng phạt anh, đến khi làm không được thì sẽ dồn anh đến đường cùng, hoặc sẽ xảy ra xung đột chiến tranh.

Tiêu Hào đương nhiên hiểu rõ điều này, liền giải thích: “ Hiện giờ chúng tôi đang đi tìm chứng cớ, điều tra theo cách thông thường, cũng không phải là đi ám sát Tam hoàng tử, chưa có chứng cứ thì chúng tôi sẽ chưa ra tay” “Mặc dù nói Tử Thanh làm mồi nhử, nhưng tôi sẽ đích thân bảo vệ em ấy, tôi tin sẽ không sao cả, hơn nữa lần này là anh với tôi liên minh!” "Không được! Tuyệt đối không được........

Liệt Diễm ra sức từ chối: “Tôi sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này, hay là thế này đi, để tôi đi ám sát Tam hoàng tử “Điều tra rõ ràng Tam hoàng tử và thuộc hạ của anh ta rồi giết chết hết bọn chúng, khi đó người của thủ đô Võ Thần biết là tôi làm, tôi cũng đồng ý chịu tội. “Đương nhiên tôi sẽ không làm liên lụy đến Ám Dạ và người của Kỳ Hạ, trước khi ám sát Tam hoàng tử, tôi sẽ từ bỏ tất cả mọi thân phận, sẽ không để lại bất nào. chứng cớ

Tiêu Hào biết rõ Liệt Diễm rất thương Hạ Tử Thanh, anh ta không muốn Hạ Tử Thanh chịu tổn thương thêm nữa, chỉ muốn được thấy Hạ Tử Thanh sống vui vẻ không hề biết rằng cả gia tộc mình đã bị diệt môn, bố mẹ bị giết chết.

Nếu như Tử Thanh biết chuyện, con bé sẽ không chống đỡ được, dù sao nó mới có sáu tuổi thôi. Tiêu Hào cũng rất bất lực, nhưng chuyện này nhất định phải làm, phải báo thù đòi lại công bằng cho Hạ gia. “Đây là mệnh lệnh!”

Giọng điệu Tiêu Hào trở nên nghiêm túc: “Liệt Diễm, tôi không cho phép anh ám sát Tam hoàng tử, anh không được làm bất cứ chuyện gì trái với quy tắc, bây giờ anh phải mang Tử Thanh theo, chúng ta cùng đến thủ đô Võ Thần, nếu như không nghe lệnh tôi thì xử lí theo quân pháp.

Liệt Diễm trực tiếp cúp luôn điện thoại, anh ta không từ chối, cũng không đồng ý.

Vì không biết từ lúc nào Tử Thanh đã đứng sau lưng anh ta, giây phút nhìn thấy những giọt nước mắt của Tử Thanh, anh ta đau lòng như dao cắt. Trong lúc Liệt Diễm và Tiêu Hào đang nói chuyện, tâm trạng của Liệt Diễm rất kích động, tiếng cũng rất lớn.

Tử Thanh đang xem ti vi ở bên cạnh, không biết đã xảy ra chuyện gì liền đi vào.

Nghe Liệt Diễm và Tiêu Hào nói chuyện, cô bé đã biết cả gia tộc đã bị diệt, mười mấy người trong nhà đều bị giết sạch, bố mẹ và tất cả người thân đều bị thiêu cháy, không còn tro cốt. “Anh Liệt Diễm, anh nói cho em biết đi, đây là sự thật “Người nhà em thật sự... đã chết rồi ạ?”

Sắc mặt của Liệt Diễm rất tệ, anh ta không muốn nói cho Tử Thanh, không muốn cô bé chịu tổn thương, nhưng Tử Thanh vẫn biết, lại còn biết trong hoàn cảnh không hiểu gì. Liệt Diễm không biết phải trả lời như thế nào, cũng không biết làm sao mở miệng, càng không biết giải thích ra sao. Cập nhật nhanh nhất tr*ên tamlinh247.net

Tử Thanh lại cất lời: “Mấy hôm nay tâm trạng anh Liệt Diễm rất xấu, có khi không chơi cùng em, cứ một mình rúc trong phòng uống rượu giải sầu. “Anh Liệt Diễm, anh nói đi, có phải lúc anh không vui cũng là khi anh biết nhà em đã xảy ra chuyện, đúng không hả? Vì thế anh mới cảm thấy khó chịu phải không hả?”

Nước mắt của Tử Thanh cứ thế trào ra không ngừng được, nghẹn ngào nói không ra lời. Liệt Diễm gật đầu, anh ta bước đến kéo hai tay Tử Thanh rồi ôm vào lòng.

Tử Thanh cũng ôm chặt lấy Liệt Diệm, gục đầu vào lòng Liệt Diễm khóc nức nở, khóc đến mức tâm can cạn kiệt, khóc cho đến khi chỉ còn lại đau thương.

Liệt Diễm chưa bao giờ an ủi người khác, tính cách của anh ta chính là vậy, chỉ có thể ôm Tử Thanh thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé, như vậy mới khiến cô dễ chịu hơn chút.

Sau đó, anh ta đưa vào cơ thể Tử Thanh một chút sức mạnh xoa dịu để có thể chia sẻ phần nào nỗi đau của cô. “Huhu, anh Liệt Diễm, em không tin! Em không tin điều đó xảy với bố mẹ em, càng không tin trong nhà có chuyện!” “Là ai? Là ai đã đối xử với em, với người nhà em như vậy? Người nhà em đều là người tốt, bố mẹ em cũng là người lương thiện!” “Mấy tháng trước, nhà em đột nhiên bảo em rời đi, bảo em đến tìm anh Tiêu Hào trước, ngay lúc đấy em đã biết trong nhà có chuyện gì rồi. “Em cứ nghĩ chắc không phải chuyện gì hệ trọng, thì qua một thời gian là em có thể quay về rồi. “Không ngờ lần tạm biệt với bố mẹ đó lại chính là lời chia ly cuối cùng của em với gia đình. Tử Thanh nói ra hết bao nhiêu đau khổ đang tích tụ trong lòng mình.

Vì không nói ra thì cô sẽ khó chịu, sẽ càng thêm đau lòng, cô đã sụp đổ hoàn toàn. Trong đầu cô giờ toàn là hình ảnh yêu thương của mình với bố mẹ và người nhà.

Cả nhà họ vẫn luôn sống rất hạnh phúc ở thủ đô Võ Thần, hơn nữa người Hạ gia đều sống không khoa trương, càng không thể nào đắc tội người khác được.

Tử Thanh nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc là ai lại lòng dạ độc ác đến mức có thể ra tay làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy.

Nhấn Mở Bình Luận