Chương 828: Gia tài mất rồi
Tử Thanh khóc rất lâu, khóc đến khi mắt sưng cả lên, Liệt Diễm cứ vỗ về cô mãi, dùng cách thức đơn thuần của bản thân để an ủi cô.
Nước mắt của Liệt Diễm cũng trào ra, anh ta thực sự rất thương Tử Thanh. “Tử Thanh, sau này anh chính là anh trai của em, là người thân của em, còn anh Tiêu Hào của em nữa, chúng tôi đều là người thân của em. “Em hãy yên tâm, Tử Thanh, anh và anh Tiêu Hào nhất định sẽ tìm ra hung thủ đã sát hại cả Hạ gia, bọn anh nhất định sẽ báo thù cho bố mẹ và người nhà em!”
Liệt Diễm quyết định đưa Tử Thanh đến thủ đô Võ Thần, trước đây do Tử Thanh chưa biết chuyện nên Liệt Diễm từ chối vì không muốn làm tổn thương Tử Thanh.
Bây giờ mọi chuyện cũng đã gì rồi vì thế chuyện bọn họ phải làm chính là báo thù, tìm ra hung thủ rồi băm vằm kẻ đó ra thành nhiều mảnh.
Sau vài giờ đồng hồ, cảm xúc của Tử Thanh mới dần dần ổn định lại.
Mà lúc này Tiêu Hào đang đứng trước mặt Tử Thanh, Liệt Diễm đã kể chuyện cho Tiêu Hào vì thế ngay khi quay về anh liền đến cạnh Tử Thanh ngay lập tức.
Hai người đàn ông cao to đang an ủi một cô bé, Tử Thanh trong lòng biết rằng trên thế giới này ngoại trừ người nhà của mình ra thì chỉ có anh Tiêu Hào và anh Liệt Diễm là đối tốt với cô nhất.
Hai người cùng chăm sóc, làm đồ ăn ngon cho cô, cùng cô nói chuyện và xoa dịu tâm trạng cô.
Ba người ở đây cho đến hôm thứ ba, sáng sớm hôm thứ tư cả ba liền lên đường đến thủ đô Võ Thần.
Trước khi xuất phát, Tiêu Hào yêu cầu Liệt Diễm cắt ngay tóc đi, nhuộm lại thành màu đen, đổi mấy bộ quần áo lòe loẹt trên người sang quần áo bình thường đơn giản.
Vì cách ăn mặc của Liệt Diễm quá khoa trương, quả thực thuộc trường phái “không chính thống”, bọn họ cứ thế mà đến thủ đô Võ Thần chắc chắn không được.
Vì thế Liệt Diễm đến tiệm cắt tóc, rồi còn đi lượn cửa hàng mua về được mấy bộ quần áo. Liệt Diễm thích nuôi tóc dài và thích những trang phục, tạo hình khá “thời trang”.
Thứ anh ta quý nhất chính là mái tóc dài của mình, nhưng lần này đi trả thù cho Tử Hạ, đừng nói là cắt tóc, ngay cả phải cạo trọc anh ta cũng đồng ý.
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, cả ba liền lên đường.
Ba người xin ở thủ đô Võ Thần một tháng.
Tới thủ đô Võ Thần, Tử Thanh nhìn khung cảnh và đường phố quen thuộc trước mắt, tự hỏi liệu có người quen nào không? Mọi thứ xung quanh đối với cô chợt trở nên xa lạ vô cùng.
Không phải là vì rất lâu rồi chưa quay trở về mà dường như cô không thuộc về nơi đây nữa. Đây đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
Người nhà của cô đã chết rồi, nhà cũng đã bị thiêu cháy rồi! Theo yêu cầu của Tử Thanh, Tiêu Hào và Liệt Diễm mang cô về nhà cũ.
Đã mấy tháng trôi qua, nhà cũ Hạ gia bị lửa lớn thiếu rụi, bây giờ đất cũng đã bị người khác mua lại xây thành một ngôi nhà mới. Hạ gia đã mất hết tất cả không còn gì nữa.
Vì không có ai thừa kế mà toàn bộ tài sản để lại từ công việc làm ăn của Hạ gia đều nộp hết cho quốc khổ.
Tử Thanh nhìn thấy nhà của mình không còn nữa, không những thế còn biến thành nhà của người khác, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng lần này cô không khóc vì Tử Thanh đã từng thề rằng cô sẽ không khóc, sẽ không rơi một giọt nước mắt nào khi đến thủ đô Võ Thần.
Bởi vì khóc cũng chẳng có tác dụng gì, việc cô ta tâm niệm trong lòng giờ đây chỉ có tìm ra hung thủ, báo thù cho gia đình mình.
Kế tiếp, ba người trực tiếp đến văn phòng hoàng gia. Cách đơn giản nhất để tiết lộ thân phận của Tử Thanh chính là yêu cầu quyền thừa kế tài sản của Hạ gia.
Tử Thanh bây giờ là cô nhi, chỉ cần chứng minh được thân phận của mình là có thể xin quyền thừa kế tài sản.
Ba người liền đi thẳng đến văn phòng giải quyết tài sản thừa kế.
Tử Thanh cung cấp thẻ căn cước, nhân viên nhanh chóng xác minh nhưng xác minh xong thì rất bất ngờ.
Nhân viên nói với ba người Tiêu Hào: “Xin ba vị hãy chờ cho, có chút rắc rối, tôi sẽ đi gọi quản lý của chúng tôi đến.”
Ba người ngồi trên sô pha đợi thì lúc sau có một người đàn ông mập mạp mặc vest đi giày da bước vào.
Đầu tiên là bắt tay với Tiêu Hào sau đó là ngồi xuống đối diện họ.
Ông tôi cầm một tập tài liệu trong tay, rồi cất tiếng: “Mấy tháng trước, Hạ gia xảy ra chuyện, người Hạ gia đều không còn một ai. “Cho nên toàn bộ tài sản nhà họ đều giao nộp hết cho ngân hàng, nay Hạ gia vẫn còn một cô con gái, vốn chuyện này chúng tôi không hay biết. “Nhưng đã mấy tháng rồi, tất cả tài sản đã giao hết cho nhà nước, thủ tục cũng xong xuôi, nay các anh đến đây yêu cầu quyền thừa kế, tôi cũng không có cách nào giúp được các anh, thực sự rất xin lỗi.” tamlinh247.net tran*g web cập nhật nhanh nhất
Tiêu Hào lạnh giọng: “Tử Thanh rời khỏi thủ đô Võ Thần bốn tháng, theo luật thì quyền thừa kế tài sản có hiệu lực trong vòng năm năm, vậy tại sao bây giờ ông lại nói không có cách nào trao lại quyền thừa kế?” “Nếu đã chứng minh được Tử Thanh là con gái út của trưởng gia họ Hạ thì các ông phải trả lại tất cả những gì thuộc về con bé, sản nghiệp dưới tên Hạ gia rất nhiều, Hạ gia cũng là một gia tộc lớn, lẽ nào các ông không muốn trả lại số tài sản lớn như vậy?”
Quản lí vẻ mặt không biết nói sao cả, khổ sở cất lời: “Có một số chuyện tôi cũng không biết phải làm sao, mọi người nên hiểu rằng tài sản đã giao nộp thì thực sự rất khó trả lại.” “Hơn nữa, bây giờ các anh tự dưng mang một đứa nhỏ đến muốn xin thừa kế số tài sản lớn như vậy, chúng tôi thật sự không thể giúp được.”
Liệt Diễm tức giận: “Cái gì mà không còn cách nào? Các ông nói toàn bộ tài sản của Hạ gia đều đưa hết vào quốc khổ vậy thì đưa tài liệu thống kê các khoản tài sản của Hạ gia ra đây!” “Đưa vào ngân hàng nhà nước khi nào? Ai đã tiếp nhận? Hiện giờ để ở đâu? Ai quản lí? Giao hết ra đây cho tôi, nếu không làm được ông có tin tôi đập nát chỗ này ra không?”
Quản lí thấy hai người không dễ nói chuyện liền cười xòa: “Xin các anh đừng làm khó tôi nữa được không? Tôi cũng chỉ là người làm thuê ở đây mà thôi.”
Lúc này quản lí mới hạ giọng nói: “Hạ gia mấy tháng trước gặp họa diệt môn, nghe nói là vì đắc tội người, tài sản dưới trướng Hạ gia ngoài mặt nói là cho vào quốc khố chứ thật ra là đã rơi vào tay của người khác. “Tất nhiên là rơi vào tay thế lực nào thì tôi không biết, tôi cũng không thể điều tra giúp các anh được, tôi nói cho các anh điều này cũng đã là quá liều rồi, các anh vẫn nên tự điều tra thì hơn. Chuyện tôi có thể giúp cũng chỉ đến đây mà thôi!”
Người quản lí này xem ra là người tốt, ông tôi nhìn Tử Thanh mấy lần cảm thấy cô bé này thật đáng thương, ông tôi tiết lộ nhiều như vậy đã là hết lòng giúp đỡ rồi.
Tiêu Hào và Liệt Diễm cũng không làm khó người quản lí nữa rồi mang Tử Thanh rời đi.
Nếu tài sản của Hạ gia đã rơi vào tay kẻ khác, bạn chúng dám giở mánh khỏe thì Tiêu Hào sẽ quang minh chính đại mang Tử Thanh đi đòi lại tất cả