Liệt Diễm thản nhiên nói: “Nói như vậy là sai. Những thứ bình thường thì càng dễ hòa hợp với cuộc sống thực tế. Để tôi cho anh một ví dụ đơn giản nhất." "Nếu một người đã đạt đến cảnh giới mới, anh ta có thể viết những hàng chữ đẹp nhất, vẽ một bức tranh hoàn hảo nhất chỉ bằng chiếc bút lông bình thường nhất và bất kỳ một mảnh giấy nào." "Giờ thì, giống như một Đế Vương, anh đưa cho người đó một con dao bình thường. Chỉ với con dao này, người đó đã có thể chặt đứt những bảo kiếm vô giả"
Kim Quang hoàn toàn không đồng tình với những lời của Liệt Diễm, nghĩ rằng Liệt Diễm đang đánh tráo khái niệm thông thường.
Kim Quang nói: "Cậu nói nhiều hơn nữa cũng đều không có ý nghĩa, chứng tỏ thực lực của cậu đi, chúng ta cần nhìn vật thật việc thật, cho dù cậu có nói bao nhiêu cũng vô dụng" Liệt Diễm cầm cây bút lông mà Kim Quang vừa dùng để viết, lấy ra một tờ giấy trên giá sách, sau đó tiên tay viếtra chữ "bai" trong thất bại, Liệt Diễm viết rất nhanh, chỉ một thoáng là xong. "Viết xong rồi, cầm lấy xem đi"
Liệt Diễm thuận tay đặt bút sang một bên.
Kim Quang đi tới, nhìn nét chữ trên giấy một cách rất nghiêm túc.
Nét chữ này dường như có một loại ma lực, lập tức thu hút tâm trí của Kim Quang.
Kim Quang thể trong cuộc đời này ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một từ nào được viết hoàn hảo như vậy.
Chữ này được viết rất thạo, viết chỉ bằng đúng một nét từ lúc cầm bút đến khi hoàn thành.
Sự kết nối giữa các nét vẽ thật hoàn hảo, giống như một tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị trên thế giới.
Dần dần, trong lòng Kim Quang xuất hiện rất nhiều chữ tất cả đều là những chữ mà ông ta đã viết trong suốt hơn bốn mươi năm qua.
Mà những chữ này chẳng là gì so với con chữ đang trước mắt, quả là một cái bầu trời, một cái dưới đất.
Từ này khiến cho mọi người cảm thấy, không giống với trình độ của mọi người, nhưng lại khiến tâm trạng mọi người cảm thấy rất thoải mái, khiến toàn thân rất dễ chịu, khiến tâm hồn thăng hoa.
Kim Quang chìm đắm vào nó, toàn bộ tâm trí đều bị nétchữ này thu hút.
Ông ta cảm thấy hình như sắp đột phá rồi, thậm chí ông ta còn cảm thấy những con chữ mình viết ra suốt năm mươi năm qua đều chỉ là những thứ sáo rỗng.
Tại sao lại như vậy? Tại sao người thanh niên trước mặt mình lại lợi hại như vậy?
Thuận tay viết ra một chữ, vậy mà lại đẹp như vậy, cậu ta rốt cuộc là ai? "Vậy thì năm mươi năm rèn giữa của tôi đây được coi là gì?"
Kim Quang cảm thấy rất khó chịu và tự nói với chính bản thân mình. "Tôi đã nghiên cứu thư pháp và hội họa trong năm mươi năm qua. Mỗi tuần tôi đều dành rất nhiều thời gian để học, vẽ tranh và viết chữ" "Nhưng tại sao bao nhiêu năm khổ luyện lại bị một người trẻ tuổi chỉ thuận tay viết ra một nét chữ đánh bại như vậy."
Kim Quang cảm nhận được những lợi ích từ dòng chữ trước mặt mang lại cho mình, tâm hồn và tiềm thức ông ta được thăng hoa.
Nhưng đồng thời Kim Quang cũng cảm thấy rất đau lòng, cho rằng mọi nỗ lực của bản thân trong bao năm qua đều vô ích.Một loại cảm giác rất tốt đẹp đan xen một loại cảm giác khác vô cùng đau đớn, hai cảm giác này đang đối chọi nhau trong tâm trí Kim Quang. Tiêu Hào và Liệt Diễm hai người này không hề làm phiền Kim Quang, họ cảm nhận được có một luồng khí trong người Kim Quang đang dao động.
Họ biết rằng Kim Quang hiện đang trên đà đột phá qua cảnh giới của bản thân. Ngay lúc này nhất định không được làm phiền, một khi bị quấy rầy, sẽ lập tức xuất hiện vấn đề. Ở mức độ nhẹ nhất sẽ khiến ông ta trở nên điên cuồng, còn ở mức nghiêm trọng nhất mạng sống của Kim Quang khả năng sẽ không còn.
Mọi người đều lùi sang một bên, và giữ khoảng cách với Kim Quang.
Lúc này Liệt Diễm nói: "Đột phá cảnh giới của Kim Quang có thể đã có một số vấn đề xảy ra, ông ta đang mâu thuẫn với chính mình.
Nếu rào cản này có thể vượt qua, ông ta sẽ đột phá. Nếu không vượt qua được, cả đời này ông ta sẽ không thể đột phá cảnh giới được nữa, mọi thứ sẽ phải dừng lại ở đây."
Tiêu Hào gật đầu nói: "Đúng vậy, cảnh giới của Kim Quang là Âm Thần Đại Viên Mãn, hiện tại muốn đột phá lên cảnh giới Dương Thần, chuyện này rất khó. Đây là cảnh giới lớn, rất khónhằn, không chỉ phải đột phá về thế giới quan, mà còn là sự đột phá về thể chất và sức mạnh"
Liệt Diễm nói: "Không thể không nói, Kim Quang này vẫn rất lợi hại.
Sau khi nghiên cứu thư pháp thư họa nhiều năm như vậy, nếu vượt qua được thì cũng thật sự rất đáng nể " "Việc tu luyện của Kim Quang liên quan đến thư pháp và hội họa. Ông ta có thể tu luyện đến Âm Thần Đại Viên Mãn, cũng có thể nói đã là thiên tài rồi." "Ông ta đã ở trong cảnh giới Âm thần Đại Viên Mãn nhiều năm lại hoàn toàn bỏ tay trước việc đột phá Dương Thần, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do thư họa của ông ta. Chính nó đã kìm hãm ông ta."
Tiêu Hào gật đầu nói: "Quả là thành công do thư họa, thất bại cũng do thư hoa! Vốn dĩ đời này Kim Quang không thể đột phá. Hôm nay cậu tới đây đã kích thích ông ta. Lúc cậu viết ra bức thư pháp, trực tiếp khiến ông ta suy sụp." "Thật không ngờ rằng chính nét chữ này đã kích thích ông ta, mới khiến ông ta trực tiếp đối diện với đột phá cảnh giới lớn."
Việc đột phá một cảnh giới lớn rất phiền toái.
Trong tình huống bình thường, để từ Âm Thần Đại Viên Mãn đột phá qua cảnh giới Dương Thần, cần ít nhất ba người bảo vệ mạnh mẽ mang cảnh giới Dương Thần trởlên, để giúp người đó vượt qua. Ủng hộ team chúng mình *bằng cách theo dõi truyện tại tamlinh247.net
Trong lúc phá bỏ cảnh giới quan trọng này, nếu xảy ra sơ suất dù chỉ là nhỏ nhất cũng sẽ khiến thân thể tổn thương không thể khắc phục.
Trước đây ông chủ mập kia chính vì trong quá trình đột phá đã gặp phải trở ngại, cho dù có nhiều người bảo vệ cho ông ta, nhưng cuối cùng vẫn gây ra tổn thương không thể cứu vấn cho thân thể.
Trong vòng vài tháng, từ một người đẹp trai trở thành một người béo hơn ba trăm ký.
Giờ phút này, Kim Quang đang đột phá, có thể nói tỷ lệ thành công rất thấp, nếu không có người giúp ông ta, sơ rằng ông ta sẽ phát điện hoặc chết ở chỗ này, bởi vì ông ta không có bất kỳ sự chuẩn bị nào trước khi đột phá, mọi chuyện đến quá bất ngờ.
Nhưng đã có Tiêu Hào và Liệt Diễm ở đây, Kim Quang nhất định sẽ không xảy ra tai nạn. Chỉ cần Đế Vương ra tay, Kim Quang chắc chắn sẽ đột phá thành công.
Tiêu Hào sẵn sàng giúp Kim Quang vượt qua cơn nguy khốn này.
Bên cạnh mọi người đều đang chờ đợi, đã qua hơn bốn mươi phút, Kim Quang vẫn đang trong quá trình đột phá, Tiêu Hào phát hiện sự đột phá của Kim Quang đã tới giai đoạn nguy hiểm nhất.
Khí tức của Kim Quang không ổn định và vô cùng lộnxộn, một ít năng lượng dồn trong đan điền đã vọt ra khỏi cơ thể, tất cả các bức thư pháp và tranh về trước mặt ông ta đều bị phá hủy, ngay cả những chiếc bàn xung quanh cũng bị xé nát hoàn toàn.
Tiêu Hào vội vàng ra tay đẩy những sức mạnh này ra, đồng thời sử dụng một chiêu thức rất nhẹ nhàng để hóa giải tất cả những sức mạnh đó, dù sao cũng không thể để những sức mạnh này bùng nổ.
Nhưng năng lượng của Kim Quang càng ngày càng lớn xộn, và ngay cả ý thức của Kim Quang cũng xuất hiện chút vấn đề.
Giờ phút này, tâm trí của Kim Quang đang ở trong sự chiến đấu của hai thế lực khác nhau, một cảm giác mề đắm với chữ "bại” của Liệt Diễm viết ra, một cảm giác khác chính là công sức của ông ta bao năm qua đã bị lãng phí.
Nỗi đau khổ đã sớm bủa vây tất cả những tình cảm đẹp để ấy, chỉ cần những tình cảm đẹp để đó đều bị nỗi đau đè bẹp thì trận đột phá này của Kim Quang sẽ hoàn toàn thất bại.
Kim Quang đã rất cố gắng để chống lại cảm giác đau đớn, nhưng lại bất lực, đây là cảm giác hẳn sâu tận đáy lòng, hoàn toàn là suy nghĩ của riêng Kim Quang, căn bản không thể loại bỏ được.
Tiêu Hào đẩy nguồn năng lượng thuộc về một Đế Vươngvào trong cơ thể Kim Quang. Trước tiên phải ổn định tất cả sức mạnh trong cơ thể Kim Quang, để anh ta không xảy ra tai nạn.