Chương 846: Liệu có Đế Vương thứ tư hay không
Vừa nghe lời giải thích như thế thì Đại đội trưởng Hoàng thành cũng đã hiểu rõ, lúc trước ông ta cũng có nghe tin người của nhà họ Hạ quay về còn gây rối ở tiệm bán vũ khí, hóa ra tất cả đều d một tay Kim Quang sắp xếp.
Sau khi ghi chép xong xuôi, Đại đội trưởng Hoàng thành gấp sổ tay lại, nói: “Kim Quang, xem ra chuyện này là do bên phía Đàm gia và Môn phái Vạn Kiểm gây chuyện trước, hoàn toàn không có lỗi của anh” “Nhưng tất nhiên, dù gì thì lần này người chết rất nhiều, có khi đã vượt khỏi chức trách công việc của tôi. Tuy nhiên thì Kim Quang, anh cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp chuyện này cho thật ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không khiến Kim Quang anh lẫn cấp dưới của anh gặp chuyện rắc rối gì nữa đâu.
Kim Quang bèn vươn tay, bắt tay Đại đội trưởng Hoàng thành thật chặt.
Sau đó, Liệt Diễm lập tức gấp gọn bức thư pháp kia, đưa một cách cẩn trọng cho Đại đội trưởng Hoàng thành.
Việc giải quyết sự kiện lần này có thể nói là khá hoàn hảo, chuyện kế tiếp chỉ còn là Đại đội trưởng Hoàng thành cho lính của mình kiểm tra thi thể thôi.
Năng lượng giải quyết tất cả người chết trong sân còn lưu lại trên người các thi thể đều cùng một loại sức mạnh thần bí.
Nhưng thứ năng lượng này rất tầm thường, chỉ đạt đến sức mạnh của một người ở cảnh giới Dương Thần, không hề có chút thần bí gì cả.
Đã điều tra mọi chuyện ra ngô ra khoai, Đại đội trưởng Hoàng thành cũng bắt đầu cùng với cấp dưới mình thu dọn thi thể, xử lý hiện trường.
Bọn họ vác toàn bộ thi thể về hai phe tương ứng, sau đó giải thích rõ mọi chuyện cũng như xử lý các hệ quả về sau.
Dọn dẹp thi thể đến mức trời tối sẫm, sau khi Đại đội trưởng Hoàng thành cùng đội ngũ của ông ta mang hết tất cả thi thể đi, bấy giờ Kim Quang mới đánh thức toàn bộ người hôn mê trong sơn trang dậy, rồi tập trung tất cả mọi nhân viên có mặt, tiến hành một buổi họp.
Tổng số người trong trang viên rơi vào khoảng hơn năm mươi người, người nào người nấy đều mang một ánh mắt cung kính nhìn Kim Quang.
Kim Quang nói đơn giản hết mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho họ biết, sau đó mới giới thiệu: “Hai người này là bạn của tôi, Trương Lỗi và Đổng Trường Phong. “Hai người này đã là bạn tôi suốt mấy năm rồi, hôm nay trong thành phố có xảy ra vài chuyện, tôi nghĩ hẳn mọi người đều đã nghe qua “Thậm chí trong chính trang viên của tôi cũng đã xảy ra một vụ thảm sát quy mô lớn. “Hiện giờ thì mọi thứ đều đã được giải quyết đầu vào đấu đội bản và hơn thành cũng đã tiến hành điều tan rã ràng.” “Hôm nay hai người họ đến nhà tôi chơi, nếu giữa mọi người xảy ra chút hiềm khích nào đó, thì tôi đây xin thay mặt hai người họ xin lỗi mọi người.”
Vừa dứt lời thì toàn bộ người hầu lẫn lính canh trong trang viên Kim Quang đều thi nhau quỳ sụp xuống đất. “Thưa ngài, sao ngài làm thế! Sao ngài lại phải xin lỗi chúng tôi!” “Thưa ngài, ngài cứ việc phân phó công việc, ngài giao gì, chúng tôi sẽ làm đó.” “Thưa ngài, là chúng tôi có mắt không tròng, không nhận ra họ là bạn của ngài, chuyện ngày hôm nay chính là lỗi của chúng tôi mà ra.
Những người hầu trong nhà sợ hãi, rối rít xin lỗi Kim Quang.
Thế mà Kim Quang chỉ nói: “Hai người bạn này đã được tôi nhờ cậy đi xử lý chút chuyện trong Hoàng thành. “Đàm Nguyên Bá cũng chính là kẻ bị hai người bắt giữ lôi đến đây, cũng bởi vì trước kia tên ấy đã lừa gạt tôi, lấy ba bức tranh giả lừa tôi đổi chác bằng một tiệm vũ khí”
Kim Quang tỏ bày tất tần tật với các Cường giả trong trang viên, lời giải thích cực kỳ chặt chẽ đến mức hoàn hảo, điều gì cần nói, điều gì không cần nói, chẳng chế được điểm nào.
Tóm lại, ý chính mà Kim Quang muốn nói đó là hai người Tiêu Hào và Liệt Diễm từ trước đến giờ đều làm việc cho ông ta, đều là người của ông ta.
Những Cường giả lẫn người hầu trong nhà tất nhiên nghe hiểu mồn một, rằng sau này nếu như có ai thuộc đội bảo vệ hỏi chuyện bọn họ, hoặc bất kỳ người thuộc thế lực nào đến hỏi han họ thì họ phải biết chuyện để thống nhất một câu trả lời.
Phân phó xong tất thảy mọi chuyện, Kim Quang để đám người hầu đi nhận thưởng, còn bảo họ quét dọn trang viên cho sạch sẽ vào.
Tiêu Hào lẫn Liệt Diễm bấy giờ mới nhận ra rằng Kim Quang là một người lợi hại đến thế nào.
Ông ta luôn hành xử nép mình, nhưng mà sau khi chuyện này xảy ra, thế mà ông ta lại có thể xử lý đến là thỏa đáng.
Tên Đế Vương áo đen kia diệt sạch cả Đàm gia lẫn Môn phái Vạn Kiếm, lại còn muốn đổi tội cho Tiêu Hào và Liệt Diễm, ấy thế nhưng hiện giờ kế hoạch này của tên áo đen dĩ nhiên đã thất bại hoàn toàn.
Đến tối, Kim Quang mời nhóm Tiêu Hào, Liệt Diễm và cả Hạ Tử Thanh ăn một bữa phải nói là thịnh soạn.
Sau bữa tối, ba người đều ở lại biệt thự. Tất nhiên, là ở lại biệt thự khác. Toàn bộ trang viên sở hữu rất nhiều biệt thự, cũng vì ban ngày đã chết quá nhiều người ở biệt thự trước nên Hạ Tử Thanh không muốn ở đó.
Đến tối, Tiêu Hào và Liệt Diễm ngồi thảo luận với nhau trong phòng khách.
Liệt Diễm bảo: “Tiêu Hào, anh nói thật lòng đi, anh nghĩ tên áo đen ngày hôm đó rốt cuộc là ai? Thủ đô Võ Thần tính ra cũng chỉ có ba Đế Vương thôi, đầu tiên thì bỏ Võ Thần rồi này, còn lại hai người là Đế Vương Hoàng triều và chủ nhân của tháp Võ Thần, anh nghĩ liệu tên áo đen có phải một trong hai người đó không?" Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng h*ộ team nha !!!
Tiêu Hào đáp: “Bây giờ tôi cũng chưa thể khẳng định điều gì cả. Mà dù tên áo đen kia có là ai thì một điều chắc chắn chính là tên đó muốn hãm hại hai ta." “Có lẽ kẻ này có liên quan đến Tam hoàng tử đấy, chúng ta cần đi bí mật điều tra chuyện này mới được”
Ngày hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế rồi, nhưng chính Tiêu Hào lẫn Liệt Diễm cũng đều không ngờ đến được rằng kế hoạch không bao giờ đi kịp với những chuyện bất ngờ.
Hơn mười giờ đêm, Tiêu Hào vừa định ngả lưng thì đột nhiên nhẫn truyền âm trong tay anh truyền đến một tin tức, vừa phát ra thì là âm thanh của Võ Thần.
Giọng điệu vì lạnh lẽo, anh ta nói: “Tiêu Hào, hôm nay anh làm hơi quá rồi đấy?” “Anh giết trưởng tộc nhà họ Đàm, một gia tộc đứng thứ năm Hoàng thành và cả mấy mươi cao thủ của Môn phái Vạn Kiếm ư?” “Anh giết chết Môn chủ Môn phái Vạn Kiếm thì đồng nghĩa cả môn phái đã bị hủy diệt luôn rồi, còn nữa, anh đang liên minh với Kim Quang đấy à?” “Tiêu Hào, rốt cuộc là anh đang làm cái trò gì vậy? Anh quậy nát cả Thủ đô Võ Thần của chúng tôi rồi, rốt cuộc anh có ý gì đây hả?”
Tiêu Hào nghe được thì hiểu ra Võ Thần đang cực kỳ tức giận, phải nói là tức sôi gan.
Anh vội vàng phân trần: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay đúng là có hơi quá, nhưng thực sự chúng tôi cũng bất đắc dĩ lắm. “Còn chuyện Kim Quang nói rằng hai người chúng tôi là người của ông ta, thì việc này là giả, còn lại thì đều là thật.”
Võ Thần đã nhìn qua bản ghi chép của Đại đội trưởng Hoàng thành tư lâu, tất thảy hồ sơ đều đã chuyển qua bên phía Võ Thần rồi.
Võ Thần bấy giờ mới hỏi: “Chẳng nhẽ thật sự có một tên áo đen thần bí đến giết sạch người của Môn phái Vạn Kiếm và Đàm gia sao?”
Tiêu Hào đáp: “Thật đấy, anh cho rằng tôi là chủ mưu? Tôi nào phải loại người tàn nhẫn như vậy?” “Người mặc áo đen này mạnh thế nào thì tôi vẫn chưa biết, lúc đó Kim Quang đang đột phá nên tôi vẫn luôn ở cạnh Kim Quang bảo vệ cho ông ta.” “Hơn nữa, tôi có sử dụng bức màng cách âm với thế giới bên ngoài, tên áo đen đó cũng không có giết người bên tôi, cũng không có ý hại Kim Quang, cứ vậy rời đi thôi.” “Võ Thần, anh nói tôi nghe xem, ở chỗ các anh ngoại trừ tam đại Đế Vương ra, thì còn một Đế Vương thứ tư hay không?”