Chương 853: Di Thất
Bảo vật của Yêu tộc mà Tiêu Hào nhắc đến chính là bảo vật được tổ tiên truyền lại, ngọc Huyết Phật.
Ngọc Huyết Phật là bảo vật của Hoàng thất Yêu tộc, người của Yêu tộc nhất định sẽ nhận ra. Vì thế nên Tiêu Hào cho rằng, chỉ cần đem ngọc Huyết Phật đến Di Thất, tám chín phần là có thể thuyết phục được Yêu tộc. Mọi người thấy Tiêu Hào quyết định rất nghiêm túc, hiện giờ cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, chỉ có thể dùng cách này thôi.
Đại đội trưởng của Hoàng thành vẫn lo lắng, nói: "Các hạ đi đến Di Thất, lành ít dữ nhiều." "Di Thất tách biệt với thế giới, đến nhẫn truyền âm cũng không thể dùng được." "Muốn trao đổi với người khác đều phải cần mặt đối mặt." "Chúng tôi đã từng phải đi rất nhiều người ẩn nấp ở Di Thất, cuối cùng đều bị người của Yêu tộc giết chết." "Nhưng lại nói, nhìn Trương Lỗi các hạ tự tin như vậy, tôi có thể cử một người đưa anh đến Di Thất."
Đã nói đến đây, mọi việc coi như thương lượng xong xuôi.
Kim Quang cũng đồng ý để Trương Lỗi đi một mình, bởi vì Kim Quang biết thực lực của Tiêu Hào đã đạt đến cảnh giới để vương, một đế vương nhất định có thể giải quyết ổn thỏa sự tình.
Vì thế, khi đêm xuống, đại đội trưởng của Hoàng thành dẫn theo một người đến rừng cây bên bờ sông gặp mặt Tiêu Hào.
Tiêu Hào không ngờ người mà đại đội trưởng của Hoàng thành đưa đến lại là một cô gái, nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, ngoại hình đáng yêu, trên người lại mang theo một chút yêu khí.
Đại đội trưởng của Hoàng thành giới thiệu: "Cô gái này tên là Thanh Nhã, vị này chính là Trương Lỗi các hạ!" "Thanh Nhã, sau này cô đi theo Trương Lỗi các hạ, nhớ là tất cả đều nghe theo sắp xếp của Trương Lỗi các hạ" "Vâng, đại đội trưởng, Thanh Nhã vâng lệnh!"
Đại đội trưởng của Hoàng thành nói với Tiêu Hào: "Trên đường đi xin hãy chiếu cố Thanh Nhã."
Đại đội trưởng Hoàng thanh giao Thanh Nhã cho Tiêu Hào rồi rời đi.
Tiêu Hào đánh giá cô gái trước mặt, nói: "Trong huyết mạch của cô có linh khí của Yêu tộc."
Thanh Nhã ngạc nhiên, hỏi: "Sao anh biết?"
Người bình thường không nhìn ra trong cơ thể của Thanh Nhã có linh khí của Yêu tộc, bởi vì rất nhiều người không biết Yêu tộc, có thể cả đời cũng không gặp được người của Yêu tộc.
Mà Thanh Nhã vẫn luôn che giấu linh khí của mình, không thể cho người khác phát hiện ra trên người cô ấy có yêu khí, nếu không thì sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Tiêu Hào cười nói: "Bởi vì trên người tôi có một pháp khí lợi hại, cũng là pháp khí của Yêu tộc gì đó, linh khí toát ra tương tự như hơi thở trên người cô." Thanh Nhã hỏi: "Vì sao trên người anh lại có pháp khí của Yêu tộc?"
Tiêu Hào trả lời: "Pháp khí này đối với tôi cực kỳ quan trọng, nói tóm lại thì lần này chúng ta đến Di Thất sẽ dùng pháp khí này đàm phán với Yêu tộc." "Được." Thanh Nhã thở dài: "Lần này đi, có khi sẽ vào thế ngàn cân treo sợi tóc." "Nửa năm trước tôi đến Di Thất, thiếu chút nữa đã không quay về được." "Khi ấy, mười hai người ẩn nấp ở Di Thất, chờ Tam hoàng tử và Yêu tộc giao dịch." "Tiếc là còn chưa nhìn thấy bóng người của Tam hoàng tử, chúng tôi đã bị người của Yêu tộc phát hiện ra, mười người bỏ mạng ở đó, chỉ còn hai người sống sót, mà tôi là một trong đó." "Lần này tôi làm người dẫn đường cho anh, vốn không tính sẽ còn sống trở về. Dù sao thì người nhà của tôi đã bị Tam hoàng tử giết chết, chỉ còn một người là tôi lẻ loi mà sống!"
Hai người đi về phía xa, Thanh Nhã là người nói rất nhiều.
Cô ấy nói về Tam hoàng tử, nói tới chuyện nhà, lại không thể hiện ra quá nhiều sự thù ghét.
Bởi vì mọi chuyện đã qua từ lâu, nỗi hận cũng vơi đi ít nhiều, đối với cô ấy, việc báo thù quả thật rất xa vời.
Hiện giờ việc cô ấy phải làm chỉ là nghe lời của đại đội trưởng Hoàng thành cùng với sắp xếp của những người khác.
Tiêu Hào hiểu được, Thanh Nhã đã không còn ôm nhiều hy vọng đối với chuyện báo thù.
Bởi vì tới tận lúc này, cô ấy còn chưa nhìn được mặt của Tam hoàng tử. Nhiều người muốn giết Tam hoàng tử, mà trong số bọn họ có người còn không biết Tam hoàng tử bộ dạng ra sao. Bọn họ vốn là người sinh tồn ở tầng dưới đáy, với thân phận của bọn họ thì sao có thể là đối thủ của Tam hoàng tử cao cao tại thượng kia được?
Thậm chí, Thanh Nhã còn cho rằng, lần này cô ấy theo Tiêu Hào đi đàm phán với Yêu tộc, cũng chỉ là làm việc vô ích.
Nói cách khác, Thanh Nhã đối với chuyện báo thù đã rất thất vọng rồi, cô ấy trông thấy quá nhiều người chết trước mặt mình.
Lần trước cô ấy đi theo những người khác đến Di Thất, có lẽ người của Yêu tộc cảm nhận được huyết mạch của Yêu tộc ở trên người Thanh Nhã, cho nên mới thả cô ấy đi chăng?
Cha mẹ của Thanh Nhã đều là nhân loại, nhưng mẹ của cô ấy tu luyện công pháp của Yêu tộc từ nhỏ, cho nên bên trong máu mới có linh khí của Yêu tộc.
Sau đó, Thanh Nhã là con gái, được di truyền gen của mẹ, nên trong người cũng có bảy, tám mươi phần trăm huyết mạch của Yêu tộc. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để* ủng hộ team nha !!!
Trước khi cô ấy ở Võ Thần, không thể để lộ huyết mạch của mình, nếu để người khác biết, chắc chắn sẽ bắt cô ấy đem đi xử tử.
Di Thất cách núi Võ Thần mấy ngàn dặm về phía bắc.
Băng qua nhiều ngọn núi lửa, cưỡi Phi Thủ cũng mất tám, chín giờ mới có thể đến nơi. Đại đội trưởng Hoàng thành đã chuẩn bị sẵn Phi Thú cho hai người. Đây là loài chim Hỏa Diễm, không sợ nhiệt độ cực cao không sợ lửa, là Phi Thú vượt qua núi lửa tốt nhất.
Hơn nữa chim Hỏa Diễm có sức chịu đựng cực tốt, có thể liên tục di chuyển trong khoảng ba giờ đồng hồ.
Lợi hại hơn cả là chim Hỏa Diễm có thể chịu đựng một ngày một đêm không ăn uống, chỉ cần được nghỉ ngơi tốt là có thể chở người di chuyển.
Hai người ngồi trên thân chim Hỏa Diễm, từ núi Võ Thần bí mật xuất phát về phương Bắc.
Bởi vì đường đến Di Thất đều bị phong tỏa, Hoàng thất của Võ Thần không cho phép bất kỳ ai được đến Di Thất, nếu bị bắt sẽ phạt rất nặng.
Đương nhiên là trên đường hướng về Di Thất cũng có nhiều nơi là điểm thí luyện, nhưng muốn đi đến nơi thử luyện ấy, đi bao lâu cũng cần một thực hiện một vài thủ tục.
Hai người Tiêu Hào và Thanh Nhã chẳng khác nào mấy kẻ buôn lậu, bí mật tiến về con đường phía bắc núi Võ Thần, lén lút xuất phát.
Nếu Tiêu Hào muốn làm thủ tục chính thức, nhất định phải qua đăng ký thân phận, khi tin tức đưa đến cho người phía trên, có thể sẽ bị Tam hoàng tử biết được.
Thanh Nhã khống chế chim Hỏa Diễm, quan hệ giữa nó và Thanh Nhã rất tốt, còn nghe hiểu lời Thanh Nhã nói. Chỉ số thông minh của loài chim Hỏa Diễm rất cao.
Bay hơn ba giờ, chim Hỏa Diễm dừng lại ở một ngọn núi gần đó để nghỉ ngơi.
Thanh Nhã lấy cây cỏ đã chuẩn bị từ trước cho chim Hỏa Diễm ăn.
Nghỉ ngơi hơn năm giờ, lại bắt đầu di chuyển, chim Hỏa Diễm bay bay nghỉ nghỉ.
Mất một ngày một đêm, hai người mới đến vùng tiếp giáp với Di Thất.
Tiếp giáp với Di Thất là một đầm lầy rộng lớn, khắp nơi ngập trong sương mù chứa khí độc, một số loài rong biển, tảo biển nổi lên trên vũng nước.
Mà giống thủy tảo này giống như con một con rắn bơi qua bơi lại trong nước. Ngoài qua có một vài động vật nhỏ và sâu bọ bò quanh đường mòn, phía xa xa còn trông thấy rất nhiều thực vật không biết tên.
Những cái cây kia đủ mọi màu sắc, nhìn qua đẹp vô cùng!