Chương 868: Căn dặn từ cha
Bởi vì Tiêu Hào không phải là một Đế Vương bình thường, trong năm vị Đế vương của Kỳ Hạ, Viêm Đế là người mạnh nhất, còn bốn vị còn lại thì tương đương nhau.
Trước đây, sau khi nhà Tần diệt vong, Tiêu Hào vì báo thù cho gia đình, mà cũng đã đạt tới mức Viêm Đế.
Lúc Bắc đế Trần Bắc Huyền cùng Tiêu Hào giao thủ, cũng không phải là đối thủ của anh.
Cảnh giới Đế Vương cũng có chín cấp, nhưng mà chín cấp này tương đối mơ hồ, không có cách nào để phân biệt được.
Vì trên thế giới này, có rất ít người đạt được cảnh giới Đế vương.
Hoặc nói cách khác, chiếc quan tài pha lê này có thể vây giữ những kẻ dưới tầng năm của cảnh giới Đế vương, nhưng cơ bản không thể giữ nổi những kẻ ở tầng năm trở lên, mà hiện tại Tiêu Hào lại ở trên mức đấy.
Nhưng mà Tiêu Hào lại muốn phá vỡ cỗ quan tài bằng pha lê này, sức mạnh của Đế vương rất có thể sẽ phá hủy mọi mọi thứ xung quanh, thậm chí có khi còn giết cả mẹ của mình.
Bởi vì bây giờ mẹ vẫn hôn mê bất tỉnh, cho dù huyết mạch và thân thể có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống lại sức hủy diệt của Đế vương.
Và lúc cỗ quan tài này nổ tung, trận pháp Cửu Long bị hủy diệt, chắc chắn sẽ cùng với sức mạnh của Tiêu Hào oanh tạc dữ dội.
Cho dù thế nào thì anh cũng không để cho mẹ mình xảy ra chuyện gì. Tiêu Hào hít vào một hơi sâu, bây giờ anh vẫn còn một cách để đánh thức bà, nhưng điều này lại cực kỳ nguy hiểm.
Đó chính là Di hồn đại pháp của Ma tộc, dùng sức mạnh của Di hồn đại pháp trực tiếp nhập vào trong linh hồn của bà.
Tiêu Hào muốn dùng chính ý thức của bản thân để đánh thức linh hồn của mẹ mình.
Nếu như bà có thể thức tỉnh, Tiêu Hào có thể chắc rằng thực lực của bà vô cùng mạnh mẽ.
Tới lúc đó chỉ cần bà có thể tự bảo vệ mình, Tiêu Hào có thể phá hủy mọi thứ ở nơi này và thoát ra khỏi đây. “Đừng giãy giụa nữa, cũng đừng nghĩ bất kỳ điều gì nữa.”
Lúc này giọng nói của Lục Vũ Dương lại vang lên một lần nữa. “Cậu càng giãy giụa chỉ càng thêm khó chịu. “Ngoan ngoãn mà chịu chết đi, thực ra chết cũng chẳng có gì đáng sợ, nó là một dạng tái sinh khác thôi.
Tiêu Hào phớt lờ đi giọng của Lục Vũ Dương, anh đưa tay ấn lên trán mẹ mình, rất nhanh sau đó sức mạnh của Di hồn Đại pháp đã nhập vào bên trong thân thể bà.
Anh cảm nhận được linh hồn và những hồi ức của bà.
Nhưng thời khắc này, Tiêu Hào tuyệt đối không thể tiếp nhận những hồi ức kia, điều anh muốn làm chính là đánh thức bà. “Mẹ, mẹ có nghe thấy con nói không? Mẹ, là con!”
Tiêu Hào không dùng miệng gọi để đánh thức mẹ mình mà là dùng ý thức và sức mạnh cường đại của Đế vương.
Lúc ý thức của anh nhập vào trong linh hồn của bà, anh phát hiện ra không gian linh hồn của mẹ mình dường như là vô hạn, và linh hồn lực của bà cũng mạnh hơn Tiêu Hào rất nhiều.
Từ điểm này, Tiêu Hào có thể thấy rằng thực lực và cảnh giới trước đây của bà mạnh hơn anh, hơn nữa là mạnh hơn gấp mấy lần.
Điều này làm Tiêu Hào cảm thấy vô cùng kinh ngạc, huyết mạch thiên phú và linh hồn lại mạnh mẽ như vậy, sao trước kia lại có thể ở một nơi nhỏ bé như thành Danh Nam?
Bố cũng là một thế hệ để vương, sao lại có thể ở cùng mẹ, nguyện ý làm một người bình thường?
Tất cả những nguyên nhân này làm cho Tiêu Hào cảm thấy rất khó hiểu.
Tiêu Hào gọi mẹ hết lần này tới lần khác, nhưng mà vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào, chưa có dấu hiệu nào thức tỉnh, điều này làm anh rất buồn phiền.
Nhưng anh lại không từ bỏ, ý thức anh cứ hưởng sâu vào trong linh hồn bà mà bay đi. Tiêu Hào thấy rằng ba hồn bảy phách cũng không có bất kỳ vấn đề gì, vẹn nguyên như cũ.
Nếu đã như vậy thì tại sao bà vẫn không tỉnh?
Thân thể, linh hồn đều không có vấn đề gì, vậy rất cuộc là nguyên nhân nào khiến bà ngủ say đến thế?
Tiêu Hào là thần y, là người tinh thông y thuật nhất ở Kỳ Hạ, y thuật đứng trong tốp năm bảng xếp hạng toàn thế giới này.
Tiêu Hào không ngừng nhắc nhở bản thân, anh nhất định phải tìm ra nguyên nhân, nhất định phải tìm ra cách thức tỉnh mẹ.
Lúc trước khi Tiêu Hào chữa bệnh cho mọi người, cũng đã gặp qua rất nhiều người ngủ say không thể tỉnh lại được, anh đã thông qua rất nhiều cách làm cho đối phương tỉnh lại.
Trước đây Tiêu Hào đã dùng rất nhiều biện pháp khác nhau để dò xét, ngay cả việc sống chết của đối phương ra sao anh cũng không bận tâm bởi vì anh sẽ cố gắng hết sức. Nhưng mà người phụ nữ trước mắt này là mẹ của anh.
Bất luận như thế nào, Tiêu Hòa cũng không thể để cho mẹ mình xảy ra chuyện được.
Hơn nữa hiện tại bọn họ đang bị trận pháp trận pháp Cửu Long áp, áp lực của anh vô cùng nặng. Bây giờ anh cũng chẳng còn biện pháp nào để đánh thức mẹ mình, chỉ có cách dùng Di Hồn Đại Pháp.
Tiêu Hào nhanh chóng kiểm tra, rất nhanh phát hiện ra tuy rằng ba hồn bảy phách của mẹ vẫn toàn vẹn, nhưng Thiên Địa Nhân, ba hồn phách dung hợp trời, đất, người, của bà lại có vấn đề.
Thời khắc này, Thiên Hồn của bà vẫn luôn bị một sức mạnh vô hình nào đó bao bọc, sức mạnh linh hồn này hình như không phải là sức mạnh linh hồn của bà, mà là một loại sức mạnh khác từ bên ngoài, nó xâm nhập vào bên trong tâm trí của bà và hoàn toàn cô lập Thiên Hồn ra một nơi. Cập nhật ch*ương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
Cũng giống với ba hồn bảy phách của bà, hiện tại chỉ còn lại hai hồn và bảy phách.
Thiên hồn ngủ say, hồn phách không trọn vẹn, đã khiến bà chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn và không thể thức dậy được.
Chỉ cần sức mạnh linh hồn bí ẩn này hoàn toàn bị biến mất, vậy thì bà có thể tỉnh lại rồ. Vậy nên, Tiêu Hòa ngay lập tức sử dụng Di Hồn Đại Pháp.
Di Hồn Đại Pháp là bí pháp mạnh nhất của Ma Đô, chỉ có Hoàng thất Ma Đô mới có khả năng tu luyện.
Hồn lực này nhanh chóng bị bao phủ bởi sức mạnh của Di Hồn Đại Pháp, nhưng kỳ lạ là Hồn lực này chẳng có bất kỳ phản kháng nào mà bên trong lại còn một số ý thức bị sót lại. “Con trai, tới đây. Bố là bố của con, đây là ý niệm mà bố đã lưu giữ lại bên trong linh hồn của mẹ con. “Là bố đã làm cho mẹ con ngủ say vĩnh viễn, ngàn vạn lần đừng cứu bà ấy tỉnh lại, nhất định không được làm như thế” “Đợi đến thời điểm thích hợp, bố sẽ tự mình đến cứu bà ấy” “Nhớ lấy, đừng tìm bố, hãy bảo vệ bà ấy “Nhất định phải nhớ, trước khi bố tìm thấy con, ngàn lần không được đánh thức bà ấy
Hóa ra sức mạnh linh hồn bí ẩn kia chính là tin tức mà bố của anh để lại.
Tiêu Hào không khỏi ngạc nhiên, hiển nhiên là mẹ lại đồng ý để bố làm như thế.
Bằng không chỉ cần linh hồn và ý thức của bà phản kháng một chút, ông ấy sẽ không thể làm được chuyện này.
Nhưng mà tại sao bố lại không cho anh tự mình cứu mẹ? Hơn nữa còn nhắc đi nhắc lại, căn dặn rất nhiều lần. Dường như bố từ lâu đã biết anh sẽ tự mình đến cứu mẹ, tất cả những chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đột nhiên, Tiêu Hào nhớ lại lá thư mà mẹ đã để lại ở nơi của Ma Long, bà cũng đã nói qua đừng để Tiêu Hào tìm bà và bố của anh.
Những chuyện xảy ra rất lâu trước kia, Tiêu Nam hoàn toàn không thể rõ, bây giờ thì anh cũng chẳng có thời gian để nghĩ về nó tiếp nữa. Nếu như anh nghe lời căn dặn của bố để lại, vậy thì anh phải giải quyết tình huống hiện tại như thế nào đây? Anh phải thoát ra khỏi đây, không thể chết ở nơi này được. Nhưng nếu Tiêu Hào thoát ra khỏi nơi này một mình, anh sẽ phải đấu với trận pháp Cửu Long, điều này cũng có thể khiến cho ngay cả mẹ cũng sẽ chết.
Nếu anh và mẹ mình muốn thoát ra khỏi đây, thì cần phải khiến cho mẹ thức tỉnh. Nói cách khác, anh không còn lựa chọn nào khác, bây giờ anh phải cứu bà.
Cho dù sau khi đánh thức bà sẽ xảy ra chuyện gì, anh cũng phải làm như thế.
Còn về thông tin mà bố đã lưu lại, đối với tình hình trước mắt là vô dụng. Bởi vì ngay cả ông cũng không thể biết lúc Tiêu Hào nhìn thấy mẹ mình sẽ gặp phải tình huống như thế này.