Chương 869: Thoát khỏi khó khăn
Máu trong người Tiêu Hào vẫn không ngừng chảy vào thân thể mẹ anh.
Tiêu Hào không có quá nhiều thời gian, cho nên phải lập tức hút đi linh hồn lực mà bố đã lưu lại trong cơ thể của bà.
Di Hồn Đại Pháp đã thuận lợi tiêu trừ đi linh hồn lực này và Thiên hồn của bà cũng đã hòa nhập với hai hồn và bảy phách còn lại.
Trong nháy mắt, mẹ anh tỉnh lại. Chính xác mà nói, phải là ý thức của bà đã thức tỉnh.
Ý thức của Tiêu Hào vẫn ở lại trong không gian linh hồn của mẹ anh, lúc bà tỉnh dậy, linh hồn lực mạnh mẽ của bà đã bao trùm lấy ý thức của Tiêu Hào.
Đó là một loại áp lực vô cùng khủng khiếp, loại áp lực linh hồn này gần như muốn xé nát ý niệm của Tiêu Hào trong chốc lát.
Một giây tiếp theo, mẹ anh cũng đã nhận ra ý niệm này, nhận ra đây là ý niệm của Tiêu Hào.
Bà sửng sốt, ý thức không ngừng run rẩy. “Con... con trai, là con sao?” “Mẹ thật sự không ngờ tới, thật sự là con!”
Ý thức của Tiêu Hào vừa nãy hoàn toàn bị ý niệm của bà bao phủ, căn bản là không thể phản kháng, cũng chẳng có biện pháp nào giao lưu ý thức.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, Tiêu Hào vô cùng hoảng sợ, điều đó thực sự quá đáng sợ. Chỉ một xíu nữa thôi, bà đã xé nát ý thức của Tiêu Hào ra từng mảnh.
Lúc bà vừa thức tỉnh, phát hiện ra có một ý niệm khác đang xâm nhập tâm trí của mình, trong tiềm thức nhất định muốn loại bỏ ngay nó ngay lập tức, nếu không linh hồn của bà sẽ bị tổn thương.
May thay bà đã dừng tay kịp thời và nhận ra đây chính là con của mình. “Là con, là con đây, mẹ!”
Tiêu Hào vô cùng kích động, thần thức hai người cứ quấn lấy nhau trong không gian linh hồn, giao tiếp qua lại, giống như là đội mẹ con ôm chặt nhau vui khóc vì sung sướng.
Bố của Tiêu Hào là Vô Danh, mẹ là Lâm Như Tuyết.
Lâm Như Tuyết cảm nhận thấy ý niệm cùng hơi thở của Tiêu Hào, nói: “Con trai, thật sự không ngờ tới con giờ đã trở thành một Đế Vương rồi!” “Xem ra bố của con nói không sai, mẹ và bố con vẫn luôn muốn để con làm một người bình thường, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn thất bại.
Tiêu Hào có thể cảm nhận được rằng linh hồn và tâm trí của mẹ tràn đầy sự đau buồn và bất lực.
Tiêu Hào có rất nhiều câu hỏi trong lòng, tại sao bố mẹ là cường giả?
Tại sao họ vẫn luôn giấu thân phận của mình, tại sao lúc trước họ lại nhẫn tâm bỏ rơi mình?
Đã sáu năm rồi, suốt sáu năm dài đằng đẳng
Từ trước tới giờ, Tiêu Hào đều nghĩ rằng bố mẹ của mình đã mất rồi. Nhưng sau này, anh mới biết rằng họ vẫn chưa chết.
Thời khắc này, có thể gặp mẹ mình ở ngay đây, Tiêu
Hào rất kích động, vô cùng vui sướng.
Suốt sáu năm trời, sự khát khao tình thương của mẹ vẫn luôn giấu sâu trong lòng, phút chốc bùng nổ.
Nhưng bây giờ tình hình bên ngoài đang rất nguy hiểm, đây không phải là lúc nói những chuyện này.
Tiêu Hào vội vàng nói: “Mẹ, bây giờ hai người chúng ta đang rất nguy hiểm, có người muốn hại chúng ta, chúng ta cần phải thoát ra khỏi đây ngay lập tức, thoát khỏi đây rồi hẳn nói những chuyện khác.
Lâm Như Tuyết đã cảm nhận được rằng, giữa bà và Tiêu Hào đang có sự liên hệ qua lại, máu của Tiêu Hào đang chảy vào người bà một cách điên cuồng.
Giây tiếp theo, Lâm Như Tuyết trực tiếp tỉnh dậy, mở mắt ra, ngồi bật dậy bên trong cỗ quan tài pha lê. Cùng lúc đó, Tiêu Hào cũng bất chợt ngồi dậy.
Hai mẹ con nhìn nhau, khoảnh khắc tiếp theo tay của hai người tách ra.
Máu của Tiêu Hào cuối cùng cùng ngừng chảy, anh vội vàng ổn định lại tinh thần, lượng máu lúc nãy hao tổn cũng không quá nhiều, đối với thân thể cũng không có ảnh hưởng gì quá nhiều.
Tiêu Hào nói: “Mẹ, con sẽ giải quyết chuyện ở đây, mẹ chỉ cần bảo vệ tốt bản thân mình là được rồi."
Lâm Như Tuyết cẩn thận nhìn lại chàng thanh niên thành thục trước mắt, nhớ lại đứa trẻ còn thơ sáu bảy năm trước, cảm thấy có chút khác biệt giữa hai người.
Con trai đã trưởng thành rồi, đã không còn là đứa trẻ bình thường như trước nữa, đứa trẻ cao lớn ở trước mắt chính là Đế Vương Kỳ Hạ!
Lâm Như Tuyết nhìn đứa con của mình và mỉm cười nói: “Con trai ngốc, mọi việc ở đây cứ giao cho mẹ, mẹ làm sao để cho con bảo vệ được? Phải là mẹ bảo vệ con mới phải."
Tiêu Hào cảm nhận thấy, trên linh khí trên người bà vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ cảnh giới của bà còn hơn anh gấp mấy lần!
Trận pháp Cửu Long ở ngoài kia, Lục Vũ Dương vẫn luôn quan sát hành động bên trong của Tiêu Hào ở bên trong.
Tâm trạng hôm nay của Lục Vũ Dương thực sự rất tốt.
Không những có thể đoạt được huyết mạch của người phụ nữ này, lại còn có thể đoạt được Võ Thần Huyết vô cùng mạnh mẽ từ người đàn ông này.
Hơn nữa còn có thể hoàn thành nhiệm vụ của Tam hoàng tử giao, lần này Tam hoàng tử nhất định sẽ cho bà ta một món lợi lớn, đó là những bí mật tu luyện của các đời Võ Thần qua các triều đại trong quá khứ, đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn, nhận được miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
Vì thế, Lục Vũ Dương vô cùng vui vẻ, càng nghĩ lại càng kích động. Chỉ cần đợi thêm mười mấy phút nữa, thắng lợi sẽ đến.
Đợi cho máu của hai người trong cỗ quan tài pha lê này dung hòa lại trong thân thể người phụ nữ này, ngay sau đó Lục Vũ Dương sẽ loại bỏ trận pháp Cửu Long này rồi đoạt lấy huyết mạch của bà ta.
Và rồi mai đây, cảnh giới của Lục Vũ Dương sẽ đạt đến một bậc cực kỳ vượt trội.
Cảnh giới hiện tại của Lục Vũ Dương là Cảnh giới Đế Vương, nhưng chỉ vừa đột phá cảnh giới Đế Vương không lâu.
Tuy nhiên, bà ta tin rằng chỉ cần đoạt máu của hai người này, cảnh giới nhất định sẽ tăng lên vài bậc.
Lục Vũ Dương tin rằng chỉ cần qua vài năm nữa, thực lực của bà ta có thể sánh ngang với tên Võ Thần trong thủ đô Võ Thần.
Cũng có thể sánh với Ma Đế của Ma Đô, đến lúc đó tất cả thành Di Thất này sẽ một lần nữa sống dậy, cũng không cần phải sợ bất kì kẻ nào nữa. tamlinh247.net tra*ng web cập nhật nhanh nhất
Nghĩ tới những điều này, Lục Vũ Dương vô cùng cao hứng, không nhịn được mà cười lớn. "Ha ha ha ha."
Nhưng mà mười mấy phút trôi qua.
Vẻ mặt Lục Vũ Dương cứng đờ, tới bây giờ bà ta mới phát hiện ra hai người bên trong kia đều đã ngồi dậy, hơn nữa quá trình chuyển máu cũng đã ngừng lại.
Sức mạnh vô biên trong cỗ quan tài pha lê đã bị hai người liên thủ chống lại.
Sức mạnh cường đại trong cỗ quan tài pha lê này đối với hai người kia nửa phần cũng chẳng chút tổn thương nào.
Hơn nữa, hai người đã bắt đầu liên liên thủ muốn phá hủy đi cỗ quan tài pha lê kia. “Làm sao có thể như thế được?
Lục Vũ Dương không thể nào tin nổi, từ lâu bà ta đã kiểm tra qua thân thể người phụ nữ này.
Hơn nữa là rất nhiều Cường giả ở Di Thất đã hợp tác kiểm tra linh hồn của người phụ nữ này.
Linh hồn của người phụ nữ này đã bị một sức mạnh bí ẩn phong tỏa hoàn toàn, không có phương pháp chính xác để giải ấn, hoặc nói căn bản là vô phương hóa giải.
Nếu như cưỡng ép giải trừ linh hồn của bà ta, sẽ khiến cho ba hồn bảy phách của bà bị tổn thương, chết ngay lập tức.
Thế cho nên bà ta mới chắc nịch rằng việc người phụ nữ này tỉnh lại là không có khả năng.
Nhưng mà, người phụ nữ ở trước mặt này vậy mà đã tỉnh lại rồi. Lục Vũ Dương không thể nào biết được, Lâm Như Tuyết lại chính là mẹ của Tiêu Hào.
Ý thức của Tiêu Hào đã tiến sâu vào linh hồn của bà, và đôi bên không hề tổn thương nhau.
Hơn nữa, sức mạnh giam cầm ý thức của mẹ anh lại là tất cả ý niệm mà bố anh để lại. Còn có một điểm nữa, đó là Tiêu Hào biết sử dụng Di Hồn Đại Pháp. Cộng tất cả những điều này lại, Tiêu Hào đã giải cứu mẹ mình một cách vô cùng dễ dàng. “Oành...
Sau nhiều tiếng nổ vang lên, cỗ quan tài pha lê đã bị xé toạc thành nhiều mảnh. Vào lúc cỗ quan tài pha lê nổ tung, sức mạnh của trận pháp Cửu Long tấn công về hướng của hai người.
Chín luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố liền biến thành chín con rồng ánh kim to lớn, chúng nhẹ hàm răng và móng vuốt đầy sắc nhọn, muốn xé xác bọn họ.
Lâm Như Tuyết hừ lạnh một tiếng, đôi tay hóa ra sợi tia máu, từ trên người bà chia thành chín đường, hướng về chín con rồng ánh kim mà tấn công dữ dội. “Oành...
Sau chín tiếng nổ liên tục, chín con rồng ánh kim đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Ngay cả trên chín cây cột lớn toàn bộ đều xuất hiện từng vết nứt to lớn.
Lâm Như Tuyết cực kỳ mạnh, bà mạnh tới mức khiến cho Tiêu Hào ngớ người tại chỗ.
Chỉ cần một động tác đơn giản, đã khiến tất cả sức mạnh xung quanh biến mất và cũng phá hủy luôn cả trận pháp Cửu Long.
Sau khi chín cây cột bị phá vỡ thì vĩnh viễn không có khả năng ngưng tụ lại nữa, và cũng không có cách nào để sử dụng lại Trận pháp này.
Lục Vũ Dượng nhìn thấy hai người thoát ra, lập tức xoay người toan bỏ chạy, nhưng vừa được vài bước thì dừng lại.