Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
"Tiêu Hào, anh thật thông minh." Tuy là kẻ địch nhưng câu khen ngợi này phát ra từ trong lòng của Trương Hồng Long "Đáng tiếc, video lần này cũng chính là một quả bom hẹn giờ." "Một khi đã được công bố ra bên ngoài, không ai biết được khi nào nó sẽ bùng nổ. "Tiêu Hào, cho dù anh có làm cho mọi chuyện lớn đến mức độ nào, anh cũng không thể có được bằng chứng chính xác. Nhà họ Đường lớn mạnh như vậy, anh không thể tưởng tượng nổi đầu, đến cuối cùng anh cũng không thể nào thắng lợi được. Bắt tôi lại căn bản không có tác dụng.
Trương Hồng Long đang ám chỉ nhà họ Tân, nhưng mà cho Trương Hồng Long mười lá gan đi nữa, ông ta cũng không dám mở miệng nói ra bất kỳ ai nữa.
Tiêu Hào ném cho Trương Hồng Long một ánh nhìn: "Trương Hồng Long, tôi muốn sắp xếp như thế nào không cần ông phải quan tâm. Không có chứng cứ tôi có thể tạo ra vô số chứng cứ. Mạng này của ông tôi tạm giữ lại vài ngày, chờ vụ án này chấm dứt, tôi sẽ tự mình đưa ông xuống địa ngục"
Tiêu Hào đã biết kẻ địch là ai, anh đương nhiên muốn giết chết ông ta, nhưng phải nhẫn nhịn lại, đã nhịn được sáu năm rồi, không thể nhất thời rối loạn được. "Ôn Linh Anh, cô cứ làm theo sắp xếp của tôi là được."
Ôn Linh Anh đồng ý: "Được, vụ án mạng này tôi đồng ý, cứ dựa theo ý của anh, ngày mai tôi sẽ đưa video ra ngoài ánh sáng."
Đương nhiên Tiêu Hào có kế hoạch của mình, dụ rằn ra khỏi hang.
Chỉ cần phía chính phủ phát ra video này, sau khi cục cảnh sát đưa ra thông báo điều tra, cho dù không có chứng cứ trực tiếp, kẻ địch cũng cho rằng anh đã có chứng cứ
Trương Hồng Long bị bắt lại, Liễu Kiến Hưng cũng bị bắt, chắc chắn Đường Thiên Quân vô cùng sốt ruột.
Đến lúc đó, biện pháp duy nhất của Đường Thiên Quân là đối phó với Tiêu Hào. Giải quyết ngọn nguồn mọi chuyện là Tiêu Hòa, mọi chuyện đều kết thúc. Một khi Đường Quân đã ra tay, dùng toàn lực đối phó với Tiêu Hào, sẽ xuất hiện cứ. Tới lúc đó, đưa ra các căn cứ, bằng chứng ra là có thể định tội.
Ôn Linh Anh lôi còng số tám ra, còn vào tay của Trương Hồng Long. Tiêu Hào ôm lấy Đường Tuyết Như đang hôn mê bất đi trong mưa gió nhét Đường Tuyết Như vào trong xe. "Nhớ sắp xếp người đưa Đường Tuyết Như đến bệnh viện. Ôn Linh Anh nói: "Yên tâm đi, chuyện nhỏ, nhất định tôi sẽ sắp xếp cẩn
Tiêu Hào ngồi ở ghế sau đến cục cảnh sát cùng Ôn Linh Anh, nhìn thấy người của cục cảnh sát tiến đến hỗ trợ Tiêu Hào mới rời khỏi.
Tiêu Hào đứng ở trạm xe công cộng gần cục cảnh sát trú mua.
Lúc này đã hơn ba giờ sáng. Tiêu không muốn quấy rây Liễu Nguyệt Hân, anh lục danh bạ điện thoại gọi cho Băng Sương. Anh nói hết tình hình hiện tại cho cô. "Cái gì, nhà họ Tân ở kinh đô á?" Băng Sương biết nhà họ Tiêu cùng nhà họ Tân có quan hệ kinh ngạc không thôi. "Sao thế?" Tiêu Hào hỏi: "Một nhà họ Tân nho nhỏ ở kinh đô thôi mà, cô lo lắng cái gì?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Băng Sương không hiểu: "Không phải lo lắng, là cảm giác vô cùng ngạc nhiên, hai gia tộc nhìn bốn phương tám hướng chẳng có liên quan gì đến nhau, sao lại có mâu thuẫn được?"
Tiêu Hào nói: "Cho nên tôi mới bảo cô sắp xếp người đi điều tra "
Băng Sương nhận lệnh. "Đúng rồi" Tiêu Hào nhớ tới hồ sơ sát thủ, lại nói: Tổ chức Am Dạ cũng phải điều tra "Để Liệt Diêm đi thăm dò.
Băng Sương nghe thấy tên Liệt Diêm, giọng nói mang theo sự vui vẻ "Liệt Diễm sẽ trở về đây sao?"
Tiêu Hào có chút oán giận nói: "Tháng nhóc này đi Ai Cập lâu như vậy, không biết đi nghiên cứu cái gì về Kim Tự Tháp, tôi đã giục bao nhiêu lần rồi, mà để lệnh của tôi như gió thổi bên tai." "Ngày mai Liệt Diễm trở về, cậu ta trở về rồi, tôi phải để có nhìn thật kỹ.
Băng Sương cười nói: "Anh Hào, anh thật tốt với tôi quá, chỉ cần Liệt Diễm trở về, chúng ta có thể cùng nhau làm việc rồi. Tiêu Hào biết vì chuyện của ba thành mà Băng Sương đã rất mệt mỏi.
Băng Sương là một chiến sĩ, chưa từng phụ trách việc này bao giờ, lần này chuyện vô cùng quan trọng, mặc dù có rất nhiều người hỗ trợ nhưng bốn bề đều là công việc, nhiều đến mức mệt chết đi được. Hơn nữa, Băng Sương còn phải xử lý chuyện bên phía Tiêu Hào. Chỉ cần Tiêu Hào tìm đến Băng Sương, cô liền xuất hiện.
Nhà họ Đường.
Đường Thịnh chạy suốt đêm đến nơi ở của nhà họ Đường gặp mặt chủ nhà họ Đường là Đường Thiên Quân.
Đường Thiên Quân cũng chưa ngủ, ông ta mặc áo ngủ dài, đang ngồi uống trà đọc sách ở thư phòng. Ông ta đang chờ đợi tin tức, ông ta khả quan tâm đến việc Tiêu Hào chết hay chưa.
Một giờ qua đi, chưa có tin tức gì. Hai giờ qua đi, vẫn chưa có tin gì cả.
Tâm lý Đường Thiên Quân hơi khẩn trương rối loạn. Mãi cho đến hai rưỡi sáng có một kẻ che mặt mặc bộ đồ đen đến, Đường Thịnh đã trở lại.
Đường Thiên Quân đến bên người tên sát thủ, là người dưới quyền của Đường Thịnh, lần này Đường Thịnh lại tự mình đến đây, sắc mặt của Đường Thiên Quân như đông cứng lại.
Đường Thiên Quân buông chiến trà xuống, nói với Đường Thịnh. "Ngôi đi" "Không cần." Đường Thịnh nói: "Nói ngắn gọn, nói xong tôi sẽ rời đi.
Trong lòng Đường Thiên Quân càng lo lăng hơn: "Chuyện thất bại rồi sao?"
Đường Thịnh bảo: "Tiêu Hào rất mạnh, giãy đứt dây thừng, bắt Trương Hồng Long cùng Đường Tuyết Như đi rồi. Đến lúc tôi tới, người của tôi, số bảy đã bị đánh bị thương nặng, mọi chuyện đã muộn rồi."
Số bảy là người sát thủ luôn đi bên cạnh Đường Thiên Quân, bị Tiêu Hào đâm cho bàn tay xuất hiện lỗ.
Đường Thiên Quân nghe vậy sắc mặt biến đổi: "Còn có tin gì nữa không?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Đường Thịnh lạnh lùng trả lời: "Không còn, mong lần sau chủ nhà họ Đường cho chúng tôi nhiệm vụ nói cho chúng tôi biết bản lĩnh của đối thủ"
Sau khi nói xong, Đường Thịnh phất tay áo rời đi. Sau khi
Đường Thịnh rời đi, cánh cửa bên hông bị đẩy ra, một người ngôi xe lăn tiến vào.
Người trẻ tuổi này mặc áo ngủ, tóc dài được vấn sau đầu lộ ra khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo. Khuôn mặt người trẻ tuổi này vô cùng nhợt nhạt lại mang theo ý cười, từng cử chỉ, hành động đều lộ ra khí chất tạo nhã
Tay phải người này điều khiển nút bên phải xe lăn, xe lăn chậm rãi đi về phía Đường Thiên Quân, đi tới phía đối diện Đường Thiên Quân
Mà phía dưới xe lăn thì trống rỗng.
Người trẻ tuổi này không có chân.
Người này là độc sự đứng đầu của nhà họ Đường, là con của Đường Thiên Quân, Đường Minh Tam. "Bố, bố thua rồi, là do bố xem thường Tiêu Hào." Đường
Minh Tam cười cười, thuận tay cầm lấy ẩm trà rót cho chính mình một chén
Đường Thiên Quân thở dài một hơi. "Minh Tam, bố thua thật rồi, nhưng mà. Bố chưa từng xem thường kẻ địch.
Trước khi việc này diễn ra, bố con hai người bọn họ đánh cược với nhau.
Đường Minh Tam cho rằng Đường Thiên Quân không giết được Tiêu Hào, còn Đường Thiên Quân thì nói chuyện Tiêu Hào phải chết là chuyện không thể tránh được.
Kết quả, Đường Thiên Quân thua cuộc, thua mất ba mươi phần trăm cổ quyền của công ty.
Đường Minh Tam uống một ngụm trà, oán giận nói: "Bố, trà này... Thời gian pha quả dài, tâm trí bố bị rối loạn rồi."
Đường Thiên Quân pha lại trà, một bên pha, một bên nói: "Đến giờ còn chưa có tin tức gì, trong lòng đúng là rối loạn" "Cải chính là bố không đoán được Tiêu Hào lại lợi hại như vậy, còn bắt Trương Hồng Long cùng Đường Tuyết Như đi. Đáng nhẽ anh ta phải chết đi, chuyện bị Tiêu Hào phá này đều ở bên ngoài dự đoán của bố.
Đường Minh Tam dựa vào thành xe, bộ dáng nhàn nhã: "Con đã từng nói rồi, Tiêu Hào không đơn giản đâu." "Nhìn qua Tiêu Hào giống như một người không biết gì nhưng thật ra chuyện mà Đại đô đốc Cao làm đều do anh ta làm ra." "Nhưng Đại đô đốc Cao đã về hưu vài năm rồi, giờ chỉ lo dưỡng già, ru rú trong nhà chưa từng tham gia vào chuyện gì. Sáu năm nay, nhà họ Liễu, nhà họ Trương, Đường cũng không trải qua thăng trầm gì cả" "Từ sau khi Tiêu Hào xuất hiện, mọi chuyện đều thay đổi, nhà họ Liễu, nhà họ Trương, hiện giờ là nhà họ Đường chúng ta, tất cả đều dồn Tiêu Hào vào chỗ chết, đều phải giết Tiêu Hào "Nhưng mà chúng ta không thể giết chết Tiêu Hào." "Ở bên ngoài, mọi chuyện đều do Đại đô đốc Cao đứng sau làm chỗ dựa, nhưng nếu Tiêu Hào không thể hiện ra điều gì, đại độ đốc có thể đứng ra làm chỗ dựa cho anh ta sao?"
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!