Chương 889: Cầu xin ngài hãy giúp tôi
Trên thực tế, Tam hoàng tử đã dự định không kể chuyện Võ Thần và Đế Vương Hoàng triều xuất thủ với người Yêu tộc.
Nếu làm vậy thì Yêu tộc không cần phải lo lắng.
Nhưng sau đó Tam hoàng tử nghĩ lại, nếu muốn hợp tác với người Yêu tộc thì anh ta phải để đối phương biết hết mọi chuyện.
Nếu không lỡ sau này có xảy ra chuyện gì thì người Yêu tộc sẽ không tin Tam hoàng tử nữa, như vậy còn phiền toái hơn.
Nói chung, lần này Tam hoàng tử nhất định phải lấy được bảo vật và đột phá cảnh giới Đế vương. Đó mới là điều quan trọng nhất. Để đạt được mục đích này, anh ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào.
Đế Vương Hoàng triều và Tam hoàng tử đều có cùng suy nghĩ, thật ra Đế Vương Hoàng triều đã muốn tiêu diệt Võ Thần từ rất lâu rồi.
Danh tiếng của Võ Thần ở thủ đô Võ Thần lớn đến mức anh ta đã áp chế Đế Vương Hoàng triều ở mọi nơi. Hơn nữa phong cách làm việc của Võ Thần thế hệ này khác với Đế Vương Hoàng triều nên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với nhau.
Thêm vào đó những việc mà Đế Vương Hoàng triều an bài đều bị Võ Thần phá hỏng.
Đế Vương Hoàng triều vẫn luôn muốn đề bạt Tam hoàng tử trở thành người kế thừa đời tiếp theo của Đế Vương Hoàng triều. Xui xẻo là Võ Thần luôn phản đối kịch liệt nên ông ta đã nhiều lần chống đối công khai Đế Vương Hoàng triều.
Vậy nên Đế Vương Hoàng triều luôn ghi hận trong lòng, ông ta muốn diệt trừ Võ Thần nhưng tiếc là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Nhưng lần này Võ Thần lại trực tiếp đến gần núi lửa thứ chín, nơi không có dấu chân người. Nếu giết Võ Thần ở đây thì nhất định thần không biết quỷ không hay.
Mà điều quan trọng hơn chính là lần này Võ Thần muốn bí mật xử lý Tam hoàng tử. Hành động này quả là đang khiêu chiến uy nghiêm của Đế Vương Hoàng triều nói riêng và cả vương triều nói chung.
Vì vậy Đế Vương Hoàng triều không thể không ra tay, ông ta một lòng muốn giết chết Võ Thần.
Tiêu Hào vẫn đang giả vờ do dự, anh nói: "Tam hoàng tử điện hạ, chuyện này rất quan trọng, không bằng tôi tìm chủ tịch thành phố bàn bạc trước rồi về báo cáo với ngài? Ngài nghĩ sao?"
Tam hoàng tử vội đáp: "Hắc Ứng các hạ, chuyện này không khác gì mũi tên đã lập vào cung, không bàn thì không được." "Nếu như anh quay về để tìm chủ tịch thành phố trao đổi thì sợ thời gian không kịp. Nếu như chúng ta bỏ lỡ việc giao dịch rồi định lại lần sau thì kẻ địch nhất định sẽ hoài nghi." "Tôi mong các hạ đừng chần chừ nữa, hãy nói nguyên văn lời của tôi đến chủ tịch thành phố. Lần giao dịch này nhất định chúng ta phải tiếp tục tiến hành, cho dù khó khăn đến đầu thì chúng tôi đều có đủ khả năng để giải quyết" "Dĩ nhiên, nếu các hạ cảm thấy tôi đang làm khó dễ anh thì tôi sẽ giao bí tịch cao nhất của Hoàng thất cho anh. Anh có thể mang về. Đây là thành ý của tôi, chờ đến ngày giao dịch thì Yêu tộc các anh có thể mang bảo thạch đến đưa tôi cũng được."
Tiêu Hào rất kinh ngạc, anh không nghĩ Tam hoàng tử thản nhiên dùng bí tịch của Hoàng thất để trao đổi. Không thể không nói Tam hoàng tử quá có thành ý.
Chứng tỏ bảo thạch rất quan trọng với Tam hoàng tử.
Tiêu Hào sở hữu ký ức của Lục Vũ Dương nên hiển nhiên anh cũng biết người này đã giao dịch với Tam hoàng tử bao nhiêu lần. Hơn nữa, song phương hợp tác đều rất ăn ý. Đối với
Lục Vũ Dương, bí tịch hoàng triều của thủ đô Võ Thần cũng rất quan trọng.
Nếu người trước mặt là Lục Vũ Dương hàng thật thì e rằng Lục Vũ Dương đã sớm chấp nhận trao đổi của Tam hoàng tử.
Tiêu Hào đáp: "Nếu Tam hoàng tử đã có thành ý như vậy thì hãy giao cho tôi bí tịch mạnh nhất của hoàng triều. Sau khi nhận vật này, tôi tin tưởng chủ tịch thành phố sẽ nhìn ra được tấm chân tình của Tam hoàng tử điện hạ, bà ấy nhất định sẽ đáp ứng giao dịch này"
Tam hoàng tử mỉm cười, anh ta biết rằng nếu đối phương thu lấy bảo vật của mình thì mấy người kia sẽ không còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, nếu mấy người này làm khó Tam hoàng tử thì anh ta sẽ đích thân đi đến chỗ Yêu tộc.
Dù sao Tam hoàng tử phải giải quyết chuyện lần này, nó không chỉ liên quan đến lợi ích cá nhân mà còn ảnh hưởng đến cuộc đấu tay đổi giữa cha anh ta và Võ Thần.
Tam hoàng tử đem ra một quyển bí tịch, có điều không phải là bản chính mà là bản viết tay.
Sau khi Tiêu Hào cẩn thận kiểm tra quyển bí tịch, anh nhận ra nó không có gì khác thường. Phải nói Tam hoàng tử lần này đúng là chơi lớn.
Dựa theo phong cách hành xử của Tam hoàng tử ngày trước, nếu anh ta không thấy được món đồ mình muốn thì tuyệt đối sẽ không giao ra trước.
Nhưng tình huống lần này không giống, Tam hoàng tử đã lên kế hoạch và báo cáo với Đế Vương Hoàng triều. Mũi tên đã lắp vào cung thì không thể không bắn. Tiêu Hào kiểm tra bí tịch lần nữa, xác định không có vấn đề nên anh nói: "Tam hoàng tử điện hạ, anh thật tín nhiệm Yêu tộc chúng tôi. Vậy nên bất luận lần này có như thế nào thì Yêu tộc chúng tôi vẫn sẽ đứng ra hỗ trợ anh." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi t*ruyện tại tamlinh247.net
Tam hoàng tử cười vang: "Hắc Ưng các hạ, tôi rất ngưỡng mộ anh. Sau này nếu anh lui tới thường xuyên thì tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn có thể trở thành bạn tốt đấy."
Hiện tại vì lợi ích và mục đích của chính mình mà Tam hoàng tử lời gì cũng nói được. Kết quả là hai bên nhanh chóng đạt được thỏa thận rồi bắt tay nhau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Hào và Thanh Nhã cưỡi chim Hòa Diễm trở về thành Di Thất.
Đêm tiếp theo, chim Hỏa Diễm bay không nổi nữa nên đáp xuống một chỗ đất trống trong rừng.
Khi hai người đang nghỉ ngơi, Thanh Nhã đột nhiên bị bệnh nên đêm hôm ấy Thanh Nhã đã run lẩy bẩy không ngừng. Trong cơ thể cô ấy, hai loại huyết thống đang công kích lẫn nhau.
Tiêu Hào nhìn thời gian, đay không phải là đêm trăng
Lần trước Thanh Nhã có nói bệnh tình của cô ấy chỉ tròn. phát tác vào đêm trăng tròn. Sao lần này lại xảy ra sớm như vậy?
Có điều Tiêu Hào cũng không bận tâm đến Thanh Nhã. Đối với người này, Tiêu Hào nhất định phải giết chết.
Thanh Nhã chỉ làm việc cho Tam hoàng tử, cô ấy ẩn núp trong đám người của Đại đội trưởng Hoàng thành cũng là để cung cấp tin tức cho Tam hoàng tử.
Lần này bọn họ còn muốn quét sạch Đại đội trưởng Hoàng thành và nhiều thế lực khác. Đúng là một lũ khiến người ta chán ghét.
Cả người Tiêu Nhã vẫn run cầm cập và co giật, cô nhịn không nổi nữa mới mở miệng. "Hắc Ưng các hạ, tôi lạnh quá. Ngài cứu tôi với, được không?" "Cầu xin ngài hãy dùng sức mạnh của mình để làm ấm cơ thể tôi, như vậy là được rồi."
Tiêu Hào bước đến, anh nói: "Thanh Nhã, cô ngã bệnh hay làm sao vậy?"
Thanh Nhã đáp: "Bệnh của tôi rất nghiêm trọng, vốn dĩ trị không khỏi." "Giờ tôi chỉ cần sức mạnh của ngài sưởi ấm huyết mạch của mình thôi. Nếu để quá lâu, toàn thân tôi lạnh lẽo thì nhất định sẽ sống không nổi."
Tiêu Hào không muốn trông Thanh Nhã chút nào nhưng anh vẫn phải đi tới để làm tròn vai diễn Hắc Ứng.
Tiêu Hào đã từng lén kiểm tra cơ thể Tiêu Nhã ngày trước, anh nói: "Trong người cô đang có hai loại huyết thống xung đột lẫn nhau. Tình huống rất nghiêm trọng. Vì sao lại xảy ra chuyện này?"
Thanh Nhã trả lời: "Tôi không thể nói cho ngài biết. Nói chung cầu xin ngài giúp đỡ tôi một chút là được rồi. Tôi thật sự rất đau. Xin hãy giúp tôi."