Chương 915: Thời hạn một tháng
Kim Quang lại nói: "Đúng vậy, không thể nào áp chế chuyện này xuống, phải nói cho tất cả mọi người ở thủ đô Võ Thần." "Chuyện tình lần này hoàn toàn không cần thiết thương lượng thêm chút nào nữa, việc duy nhất chúng tôi muốn làm là bùng nổ chiến tranh, chỉ có giết chóc mới giải quyết tất cả vấn đề." "Sau khi diệt trừ được khối u ác tính Ma Đô này thì trên thế giới mới không còn chiến tranh nữa, tất cả mọi người mới được hưởng thái bình" Chuyện dần tiến về cục diện thế này khiến cho Tiêu Hào cũng bó tay.
Nếu đổi lại Tiêu Hào là Võ Thần, lần này anh cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Ma Đô, cùng sẽ gây ra chiến tranh, hủy diệt toàn bộ đối phương.
Nhưng Tiêu Hào không thể để cho thủ đô Võ Thần tấn công Ma Độ.
Sắc mặt Tiêu Hào trầm xuống, nói: "Ngài Võ Thần, ngài Kim Quang, ai cũng không thể ngờ được rằng chuyện sẽ phát triển thành cục diện như thế này." "Tuy nhiên tôi vẫn cho rằng ba phe nên gặp mặt nhau, các lãnh đạo cấp cao của ba phía phải ngồi lại một chỗ, nói cho rõ ràng tất cả mọi chuyện, đây là chuyện phải làm. "Hiện tại không phải tôi đang kiến nghị hai vị đồng ý mà đang nói rằng hai vị buộc phải đồng ý."
Võ Thần và Kim Quang nghe Tiêu Hào nói vậy, vẻ mặt hơi biển đổi. Đại đội trưởng Hoàng thành ngồi ở phía sau muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại thân phận và tu vi của mình, cuối cùng ông ta vẫn không nói ra.
Võ Thần híp mắt, bước tới trước mặt Tiêu Hào rồi nói: "Đế Vương Bắc Cảnh, anh làm như vậy có hơi quá phận hay không?" "Tôi cảm thấy việc đàm phán là không cần thiết, nói khó nghe một chút, anh không có quyền xen vào chuyện của thủ đô Võ Thần chúng tôi."
Tiêu Hào nói một cách lạnh lùng: "Tôi không có quyền tham gia ư? Nếu như hôm nay không có tôi và Chủ tịch thành phố Di Thất nhúng tay, chỉ sợ bây giờ Võ Thần và Kim Quang đây đang ngồi uống trà với Diêm Vương rồi." "Bây giờ người lại nói rằng tôi không có quyền xen vào? Mạng của các người là do tôi cứu về, tùy thời tôi đều có thể lấy lại nó.
Lời nói của Võ Thần khiến cho Tiêu Hào rất khó chịu nên anh vừa mở miệng đã uy hiếp ông ta.
Cho dù thế nào Tiêu Hào cũng phải bảo vệ Ninh Khinh Vân, tuyệt đối không để Ma Đô xảy ra chuyện. Võ Thần đã quen biết với Tiêu Hào từ rất lâu trước đó. Anh ta hiểu nếu Tiêu Hào đã quyết định chuyện gì thì cho dù thế nào cũng phải làm được, không ai có thể ngăn cản anh ta.
Sắc mặt Kim Quang cực kỳ khó coi, đương nhiên ông ta nhận ra đối phương đang bênh vực Ma Đô.
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, Võ Thần suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Đế Vương Bắc Cảnh, xem ra lần này nhất định phải mở cuộc đàm phán giữa ba phe." "Tôi có thể đồng ý với anh sẽ đi gặp bọn họ nói chuyện nhưng anh không thể chi phối kết quả đàm phán, đấy không phải chuyện anh có thể quyết định được."
Kim Quang cũng lên tiếng: "Hội đàm giữa ba thế lực cũng chỉ là để nói rõ mọi chuyện, bây giờ chuyện đều đã sáng tỏ, tất cả đều do Ma Đô gây kể cả Ma Để không chịu thừa nhận, chúng tôi vẫn sẽ phát động chiến tranh." "Tôi cho rằng việc đàm phán là vô ích, chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi." Tiêu Hào nói: "Cuộc hội nghị có tác dụng hay không thì đến lúc đó chúng ta nói sau." "Hiện tại cứ nghe theo quyết định của tôi, sau một tháng tính từ ngày hôm nay, ba phe sẽ tiến hành đàm phán ở sàn đấu Đế Vương trong Đế Vương khu, chuyện này chốt như vậy, chúng ta không bàn thêm nữa."
Ngữ khí của Tiêu Hào không cho phép bất cứ ai có ý định phản đối, Võ Thần và Kim Quang chỉ đành thuận theo. Hơn nữa, lúc này các ông mà chọc giận đối phương thì sẽ không tốt chút nào.
Bởi vì cả Võ Thần và Kim Quang hợp sức lại cũng không thể trở thành đối thủ của Tiêu Hào. Võ Thần nói: "Đã quyết định như vậy thì một tháng sau tôi và ngài Kim Quang sẽ đến sàn đấu Đế Vương."
Lâm Như Tuyết nói: "Nếu như mọi người không ngại, một tháng sau tôi cũng muốn tới đó xem thử, dẫu sao đây cũng là một chuyện cực kỳ hệ trọng. "Với lại, những năm gần đây thành Di Thất vẫn luôn ngăn cách với người đời, có lẽ giờ cũng là thời điểm thích hợp để tôi giới thiệu cho mọi người sự phát triển của thành Di Thất."
Tiêu Hào biết vốn dĩ mẹ anh muốn tham dự vào cuộc hội nghị là vì lo lắng cho anh.
Võ Thần lại nói: "Ngài Chủ tịch thành phố muốn tham dự cuộc đàm phán giữa ba thế lực thì tất nhiên chúng tôi sẽ hoàn nghênh" "Ngài Chủ tịch, lần này ngài đã giúp chúng tôi không ít việc, đến mức hoàn toàn có thể coi như đồng minh của thủ đô Võ Thần chúng tôi."
Kim Quang cũng lên tiếng: "Mặc dù trước kia thủ đô Võ
Thần và Yêu tộc có một chút hiểu lầm, chắc là do từ xưa tới nay cường giả Yêu tộc và loài người luôn có chút xa cách." "Nhưng thông qua chuyện hôm nay tôi đã thấy rõ thành Di Thất là một thành phố chính nghĩa." "Chờ sau khi thủ đô Võ Thần đã ổn định trở lại, chúng tôi sẽ dần hủy bỏ các cấm vận về mọi mặt đối với thành Di Thất"
Tiêu Hào chau mày, hiển nhiên là hai người này đã vừa ý với lực lượng vô cùng hùng mạnh của mẹ anh.
Vả lại nếu thủ đô Võ Thần thực sự gây chiến với Ma Độ, bọn họ mà lôi kéo được thêm Yêu tộc làm đồng minh thì sẽ càng nằm chắc phần thắng.
Lâm Như Tuyết nhàn nhạt nói: "Những chuyện này xin để sau hằng nói, mọi chuyện đã xử lý xong hết thì tôi cũng cần phải trở về sớm. Cập nhật chương mới *nhất tại TгцуenАРР.cом
Mọi người đứng dậy từ biệt Lâm Như Tuyết, bà ấy nhìn về phía Tiêu Hào, cười một tiếng rồi nói: "Một tháng sau chúng ta sẽ gặp lại" Khi đi tới gần Tiêu Hào, Lâm Như Tuyết nhét vào tay anh một lọ ngọc nhỏ, nói: "Đây là thứ con muốn."
Tiêu Hào rất khó hiểu, rốt cuộc mẹ cho anh thứ gì vậy?
Lâm Như Tuyết nhanh chóng truyền âm giải thích cho anh, tiếng nói của bà ấy xuất hiện trong đầu Tiêu Hào: "Đây là máu của Hoàng đế Yêu tộc mà con cần, bây giờ mẹ đưa cho con."
Tiêu Hào rất ngạc nhiên, truyền âm trả lời: "Mẹ, rốt cuộc mẹ lấy máu của Hoàng đế Yêu tộc từ đầu ra vậy?" Tiêu Hào không cần kiểm tra cũng biết chắc chắn trong lọ là thứ mẹ anh nói.
Vì mẹ sẽ không lừa gạt anh. Lúc trước bà ấy từng nói là mình có máu của Hoàng đế Yêu tộc nhưng Tiêu Hào không dám tin, vậy mà giờ bà ấy thực sự cầm tới.
Lâm Như Tuyết cười một tiếng, nói: "Việc này con không nên hỏi nhiều, mau đem ba loại máu tươi trở về cứu sống con dâu của mẹ đi, một tháng sau chúng ta gặp nhau ở sàn đấu Đế Vương"
Sau khi quay trở về sẽ có rất nhiều chuyện cần Lâm Như Tuyết phải tự mình xử lý. Bà ấy vừa mới trở thành Chủ tịch thành phố của thành Di Thất, tuy rằng có được ký ức của Lục Vũ Dương nhưng bà ấy muốn thành Di Thất phát triển theo một phương hướng khác.
Lục Vũ Dương phát triển thành Di Thất thành một thành phố cực kỳ hiện đại nhưng Lâm Như Tuyết không muốn như vậy.
Bởi lẽ theo thời gian, một cuộc sống được hiện đại hóa, tự động hóa rất nhiều thứ sẽ khiến cho người dân thành Di Thất mất đi ý chí, đắm chìm vào trong đó. Sau khi chia tay với mẹ, Tiêu Hào muốn sớm trở về Ma Đô và nói tất cả mọi chuyện cho Ninh Khinh Vân.
Lâm Như Tuyết rời đi cùng hai vợ chồng Đại thống lĩnh. Liệt Diễm thả một cây đuốc xuống, đốt sạch tất cả thi thể tại hiện trường.
Tiếp đó, Tiêu Hào cùng Liệt Diễm và Hạ Tử Thanh cưỡi phi thủ bay về thủ đô Võ Thần.
Bọn họ còn đi chung với ba người Võ Thần, Kim Quang và Đại đội trưởng Hoàng thành.
Từ chỗ này tới thủ đô Võ Thần cần đi khoảng ba, bốn Tiêu Hào, Liệt Diễm và Hạ Tử Thanh ngồi chung một ngày. phí thú, tuy rằng hôm nay đã báo được mối thù của dòng họ nhưng tâm trạng có vẻ Hạ Tử Thanh buồn buồn suốt dọc đường.
Tiêu Hào cùng Liệt Diễm liên tục nói chuyện với Hạ Tử Thanh, thử đùa giỡn cho cô ấy vui lên.
Tiêu Hào nói: "Tử Thanh, về sau em cứ đi cùng Liệt Diễm vì anh còn bận bịu rất nhiều chuyện, chờ sau khi anh giải quyết xong mọi chuyện thì mọi người có thể cùng sống với nhau rồi.