Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Chương 90: Sát ý lan tràn
"Đồ vô lại." Hai tay Liễu Nguyệt Hân vội vàng che ở trước ngực, liên tục lùi về phía sau. "Tôi còn có thể vô lại hơn nữa." Đôi mắt đen của Lương Thế Khoan nhìn chằm chằm vào Liễu Nguyệt Hân: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn ký tên, chuyện gì cũng không xảy ra, nếu cô không ký tên, ha ha...
Ánh mắt Lương Thế Khoan nhìn xuống đôi chân dài của Liễu Nguyệt Hân, rồi dừng lại ở trước váy cô.
Phía sau Liễu Nguyệt Hân bị bàn làm việc chặn lại, không thể di chuyển. "Nghe nói cháu của tôi theo đuổi cô rất lâu, vẫn còn thích cô lắm." "Quả thật, dáng người hoàn mỹ, chân trắng như vậy, khuôn mặt lại xinh đẹp." "Đúng là tìm người đến yêu thương"
Lương Thế Khoan bước một bước đến gần, Liễu
Nguyệt Hân phát run lên: "Lương Thế Khoan, ông muốn làm gì?" "Cô nói xem tôi muốn làm gì?" Lương Thế Khoan liếm liếm môi: "Nếu cô không chịu ký tên, tôi liền xé rách quần áo của cô, lay động trên cơ thể của cô." "Chụp cho cô một bức ảnh nóng, sau đó cho hai tên bảo vệ vô dụng kia cùng cô thoải mái." "Ha ha..."
Liễu Nguyệt Hân vô cùng hoảng sợ, mắng to: "Đồ độc ác này, nếu ông dám đụng đến tôi, Tiêu Hào nhất định không bỏ qua cho ông." "Tiêu Hào? Ha ha." Lương Thế Khoan cười lớn: "Ông chồng vô dụng kia của cô vĩnh viễn cũng không xuất hiện đâu."
Nói xong, tay của Lương Thế Khoan hướng tới váy của Liễu Nguyệt Hân toan tính xé váy cô... "Đồ cầm thú này." Liễu Nguyệt Hân mắng to, nhưng cô bị Lương Thế Khoan khống chế không thể làm gì được. uỳnh!
Trong nháy mắt lúc Lương Thế Khoan đang đụng tới Liễu Nguyệt Hân, cửa ban công vang lên một tiếng. Cánh cửa bay khỏi khung cửa, rơi mạnh xuống đất,bốn phía xung quanh khung cửa bắt đầu xuất hiện các vết nứt.
Mọi người ngạc nhiên, hoảng sợ, ánh mắt mọi người tập trung về phía cửa của văn phòng. Một người đen sì đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn vào bên trong văn phòng. "Tiêu Hào."
Liễu Nguyệt Hân vừa nhìn thấy Tiêu Hào, đôi mắt cô đã ươn ướt. Trong lòng cô vô cùng tủi thân, nhẫn nhịn mãi cuối cùng cũng bùng lên. Tiêu Hào, cuối cùng anh cũng đã đến đây...
Lương Thế Khoan nhìn thấy Tiêu Hào, đầu tiên là ngạc nhiên, không phải người nhà họ Đường nói rằng Tiêu Hào đã chết rồi sao?
Tại sao Tiêu Hào lại xuất hiện ở đây?
Tiêu Hào nhìn thấy tình huống xảy ra trước mặt, lại nhìn thấy trên mặt Liễu Nguyệt Hân xuất hiện dấu năm ngón tay. Nhìn thấy Lương Thế Khoan giống như nằm đè lên người Liễu Nguyệt Hân... Nội tâm anh giống như bùng lên.
Sát ý cuồn cuộn trào lên trong người Tiêu Hào, trong nháy mắt, độ ẩm trong không khí như lạnh lẽo thêm mấy phần. Đáy lòng mỗi người đang run lên cầm cập. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Lương Thế Khoan ra lệnh: "Bắt lấy Tiêu Hào!" Hai bảo vệ nhanh chóng vọt tới. “Bốp bốp.
Tiêu Hào lao lại, hai bàn tay lao về phía hai bảo vệ đang chạy đến. Hai người bọn họ liền bị đánh bay. Hai bảo vệ cao lớn khôi ngô trực tiếp bị bàn tay của Tiêu Hào đánh bay, mạnh mẽ nện vào hai bên trái phải bức tường trong văn phòng. Máu trong miệng bọn họ phun ra, sau đó bọn họ rơi xuống mặt đất.
Khuôn mặt hai người bọn họ vặn vẹo méo xệch, trên mặt đất đều là máu cũng như răng rụng của bọn họ. Hai người bọn họ đến cơ hội để kêu lên thảm thiết cũng không có, mắt mũi tại đều chảy máu ra, hôn mê bất tỉnh.
Lương Thế Khoan gặp rất nhiều người, sát thủ máu lạnh vô tình, võ giả vô cùng mạnh, ông ta cũng đã gặp rồi. Nhưng mà chỉ cần hai bàn tay đã làm cho hai bảo vệ cao lớn đánh bay, còn đánh bọn họ bị thương nặng, ông ta lần đầu tiên nhìn thấy.
Quá mạnh rồi!
Liễu Nguyệt Hân nhìn thấy Lương Thế Khoan đang sững sờ, cô cắn lên cánh tay Lương Thế Khoan đang nằm lấy tay mình. "A!"
Lương Thế Khoạn kêu lên đau đớn, theo bản năng mà buông lỏng Liêu Nguyệt Hân ra. "Con khốn này, cô dám cắn tôi?" Trên cánh tay Lương
Thế Khoan xuất hiện dấu răng rất sâu. "Tiêu Hào!"
Liễu Nguyệt Hân nhào vào lồng ngực Tiêu Hào, đôi mắt phiếm hồng.
Bên trong lồng ngực của Tiêu Hào, cô cảm thấy không còn sợ hãi điều gì nữa.
Tất cả các áp lực đều biến mất. "Nguyệt Hân, không sao đâu, anh đã trở về." "Mấy ngày nay làm em phải chịu tủi thân rồi." Tiêu Hào nhẹ nhàng vỗ về Liễu Nguyệt Hân, thấy trên mặt cô có dấu năm ngón tay, trong lòng đau vô cùng. "Những chuyện còn lại cứ giao cho anh."
Liễu Nguyệt Hân gật đầu thật mạnh, Tiêu Hào buông lòng tay Liễu Nguyệt Hân ra, nhìn sang Lương Thế Khoan đang đứng một bên, ánh mắt anh như một mũi tên.
Sát khí lan tràn.
Lương Thế Khoan nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hào, ánh mắt anh quá khủng bố, ông ta lùi về phía sau vài bước theo bản năng. "Tiêu Hào, anh đừng có làm càn, tôi là người của nhà họ Lương đấy."
Tiêu Hào đi tới trước mặt Lương Thế Khoan: "Không kẻ nào dám đánh vợ tôi." "Bất kể là kẻ nào, cho dù có là ông trời đi nữa, dám đụng đến vợ tôi, tôi sẽ khiến kẻ đó phải chết." Lương Thế Khoan sợ Tiêu Hào, trước kia ông ta chưa từng sợ gì cả, cũng không thèm để Tiêu Hào vào mắt. Nhưng mà vừa rồi lúc Tiêu Hào đánh bay hai bảo vệ kia, ông ta sợ. Bởi vì ông ta không làm được, Tiêu Hào lại làm được.
Ông ta không phải là đối thủ của Tiêu hào, hơn nữa, Tiêu Hào cũng là kẻ tâm cơ rất sâu. Hai người kia, chỉ sợ đã biến thành kẻ tàn phế. Nhất là khi nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiêu Hào ông ta càng sợ hãi hơn. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Lương Thế Khoan biết rất rộng, cái ánh mắt tràn ngập sát khí, lạnh lùng không có một chút tình cảm này, ông ta đã từng nhìn thấy ở những sát thủ giết người như ngóe.
Hơn nữa, Lương Thế Khoan cũng biết Đường Thiên Quân vô cùng lợi hại, vậy mà Đường Thiên Quân đã làm hết cách, bày ra kế sách không một khe hở để giết Tiêu Hào, Tiêu Hào vẫn không chết.
Chuyện này càng chứng tỏ thực lực mạnh mẽ của Tiêu Hào. "Tiêu Hào." Lương Thế Khoan là người thông minh, theo tình hình hiện tại, ông ta chỉ có thể chịu thua. "Trước tiên anh đừng xúc động, tôi nghĩ có thể chúng ta có hiểu lầm gì đó rồi." "Lần này tôi đến công ty nhà họ Liễu là để bàn công việc, tuy nhiên vì một số việc mà mọi người mới xảy ra mâu thuẫn."
Tiêu Hào không có hứng thú nghe ông ta giải thích: "Nói, tay nào của ông đánh vợ của tôi?" "Tiêu Hào..." "Im miệng!"
Tiêu Hào không muốn nghe lời vô nghĩa: "Xem ra là tay phải."
Lương Thế Khoan nhìn thấy sát ý trong mắt Tiêu Hào, đáy lòng thầm chửi trời chửi đất: "Tiêu Hào, tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh động đến tôi, nhà họ Lương trả thù anh không gánh vác nổi đâu." "Ông chắc không?" Tiêu Hào nói: "Tôi muốn nói cho ông biết, bất kể kẻ nào đụng vào vợ tôi, tôi sẽ trả thù, không một ai có thể chịu đựng nổi"
Tiêu hào chậm rãi đi về phía Lương Thế Khoan từng bước một. Trong ánh mắt của Lương Thế Khoan, sát ý lan tràn tứ phía. Lương Thế Khoan lùi về phía sau theo bản năng, nhưng phía sau đã không còn đường lùi nữa. "Tiêu Hào, tôi tự biết mình không phải là đối thủ của anh." "Anh đừng ép tôi."
Hơi thở của Lương Thế Khoan mạnh lên, hai nằm đầm truyền đến lực mạnh. Trên người Tiêu Hào không có khí gì, nhưng anh có sát khí, loại sát khí làm cho người khác run ray.
Lương Thế Khoan cắn răng, hai đấm đấm ra, một làn khí mạnh mẽ như sóng biển bay về phía Tiêu Hào. Tiêu Hào vẫn chậm rãi bước về phía trước như cũ, đối mặt với công kích mạnh mẽ từ Lương Thế Khoan, không có chút để ý nào.
Khi Lương Thế Khoan vung nắm đấm về phía trước mặt Tiêu Hào, tay Tiêu Hào vung lên, một hơi thở thần bí hướng về phía khí của Lương Thế Khoan. Đám khí trên nắm đấm của Lương Thế Khoan nháy mắt liền biến mất không một dấu vết.
Giây tiếp theo, cả người Lương Thế Khoan bị luồng khí khác bao vây. Tiêu Hào thuận thế nắm lấy tay phải của Lương Thế Khoan, Lương Thế Khoan còn đang giãy dụa, hai chân đá loạn nhưng vô dụng. "Tay này của ông đánh vợ tôi, phải phế đi thôi."
Tiêu Hào nằm lấy tay phải của Lương Thế Khoan kéo ông ta đến trước bàn làm việc, đặt tay phải của ông ta lên mặt bàn.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net