Chương 945: Không chết không ngừng
Lâm Như Tuyết không để Tiêu Hào có cơ hội ra tay, bà trực tiếp lao về phía Thái Thượng Đại đế. Tất cả mọi người đều không ngờ Thành chủ thành Di Thất lại đột nhiên ra tay.
Có điều Thái Thượng Đại đế sẽ không nương tay, ông tiếp tục đánh tới, nếu có người lo chuyện bao đồng ông ta cũng không ngại bỏ qua.
Thanh kiếm màu trắng của Lâm Như Tuyết nhìn có vẻ yếu ớt mà sức mạnh cây thương trên tay Thái Thượng Đại để thật đáng sợ.
Ngọn thương và thanh kiếm chạm vào nhau tạo ra một tiếng nổ.
Tiếng nổ không mạnh lắm, nhưng thanh trường kiếm phát ra một một luồng sức mạnh vô hình, hoá giải tất cả khí tức huyết mạch trên cây thương, làm cho nó nổ tung, tan thành hư không.
Cây thương này là vũ khí mà Thái Thượng Đại đế đã dùng cả đời, theo ông ta nhiều năm.
Vũ khí này được làm từ sắt sâu trong trời đất luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thành. Mà người tạo ra nó là chín thợ rèn lợi hại nhất hoàng triều.
Hiện tại đã bị một thanh kiếm cắt thành tro bụi.
Thực tế Thái Thượng Võ Thần và Thái Thượng Đại đế đã nghỉ hưu nhiều năm, vũ khí của họ cũng đã phong ấn nhiều năm. Lần này thủ đô Võ Thần xảy ra chuyện lớn, bọn họ mới đánh thức vũ khí. Thái Thượng Đại để không ngờ vũ khí của mình lại bị huỷ ở đây.
Thái Thượng Đại để nhìn vũ khí của ông ta bị huỷ, trong lòng vô cùng khó chịu, thậm chí quẫn bách. Cây thương này đã theo ông nhiều năm, giống như một người bạn, một thành viên trong gia đình.
Bầy giờ bị đối thủ phá hỏng, Thái Thượng Đại để đột nhiên nổi giận. “Lâm Như Tuyết
Thái Thượng Đại đế nghiến răng: “Bà dám phá huỷ vũ khí của tôi. thành Di Thất các người cũng dám can thiệp chuyện này?”
Các Đế Vương đang theo dõi trận đấu đều rất kinh ngạc, họ đều biết Thành chủ thành Di Thất vô cùng mạnh. Đặc biệt là Võ Thần và Kim Quang, họ đã từng chứng kiến sức mạnh của Thành chủ.
Nhưng họ không ngờ Thành chủ thành Di Thất lại mạnh đến như vậy, một chiêu phá huỷ vũ khí của Thái Thượng Đại đế, quá đáng sợ rồi.
Lâm Như Tuyết bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là một thanh vũ khí, huỷ thì huỷ thôi, có vấn đề gì sao? Dù có vấn đề thì cũng là do kỹ năng của ông không bằng người khác thôi”
Giọng của Lâm Như Tuyết có chút độc đoán, nhưng lời nói của bà như nhát dao, mạnh mẽ cắm vào trái tim của Thái Thượng Đại đế.
Thái Thượng Đại để nhìn người phụ nữ trước mặt vô lại như vậy, trong lòng càng thêm tức giận: “Lâm Như Tuyết, rốt cục bà có ý gì? Tại sao lại muốn bảo vệ Nam đế Lẽ nào Yêu tộc cũng đứng về phía Ma Đô?”
Thái Thượng Võ Thần cũng nói: “Lâm Như Tuyết, bà nên nằm rõ tình hình hiện tại. Bất luận kẻ nào giúp đỡ Nam đế, đều là kẻ thù của thủ đô Võ Thần, là kẻ thù của Đế Vương Khu
Lâm Như Tuyết khẽ cười: “Nam để là bạn của tôi, bây giờ bạn tôi gặp chuyện, tôi không thể thấy chết mà không cứu. “Hơn nữa, nếu Ma Đô bị thủ đô Võ Thần xâm chiếm, vậy thì thành Di Thất chúng tôi phải làm sao?” Thái Thượng Đại để tức giận: “Lâm Như Tuyết, chúng tôi khai chiến với Ma Đô thì liên quan gì đến thành Di
Thất?” “Nhiều năm trở lại đây, thành Di Thất luôn cách biệt thế sự, không ai sẽ đối phó với các cô. Chỉ cần bà không gây rắc rối cho chúng tôi, chúng tôi cũng không tìm cô gây phiền phức.
Lâm Như Tuyết nói: “Các người không chú ý đến thành Di Thất vì các người luôn để ý tới Ma Đô. “Ba khu, có thể coi giữa ba khu lớn, Đế Vương Khu và thủ đô Võ Thần luôn coi Ma Đô là kẻ thù, luôn muốn diệt trừ Ma Đô” “Từ trước đến nay, Ma Đô vẫn luôn thu hút sự chú ý của cả hai bên, nếu Ma Đô bị tiêu diệt, vậy thì mục tiêu tiếp theo chính là thành Di Thất chúng tôi. “thành Di Thất có rất nhiều bảo vật mà các người cần có hai còn đường có thể đến thành Di Thất. Một là từ thủ đô Võ Thần, vượt qua rất nhiều ngọn núi lửa mới đến được thành Di Thất “Đường còn lại là vùng biển của Ma Đô, từ vùng biển có thể trực tiếp tới thành Di Thất. Nếu thủ đô Võ Thần chiếm lĩnh Ma Độ, sau đó trước sau tấn công huỷ diệt thành Di Thất chúng tôi cũng không phải chuyện khó khăn gì?"
Những gì Lâm Như Tuyết nói đều là sự thật, nếu Ma Đô bị tiêu diệt, chỉ cần vài năm mục tiêu tiếp theo của Đế Vương Khu và thủ đô Võ Thần chắc chắn sẽ là thành Di Thất.
Kim Quang bước tới, nói: “Thành chủ, cuộc chiến lần này không liên quan đến thành Di Thất. Trước đây Thành chủ đã ra tay cứu tôi và Võ Thần, vì vậy tôi tin Thành chủ là bạn của chúng tôi” “Ngoài ra, lần này khai chiến với Ma Đô tôi cũng muốn liên thủ với thành Di Thất, chúng ta cùng nhau tấn công Ma Đô. Đợi chiếm được Ma Đô, chúng tôi sẽ phân toàn bộ Ma Đô cho thành Di Thất. Chúng tôi sẵn sàng làm bạn với thành Di Thất mãi mãi. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.net để ủng hộ *team nha !!!
Lâm Như Tuyết cười nhạt: “Anh nghĩ tôi sẽ tin những lời này? Nhìn lại lịch sử, thủ đô Võ Thần các anh luôn gây phiền phức cho thành Di Thất chúng tôi.” “Mấy chục năm nay, thủ đô Võ Thần không hề gây khó khăn cho thành Di Thất, là bởi vì hoàng triều đại để là người của Ma Đô, cho nên nhiều năm nay thành Di Thất chúng tôi mới yên ổn như vậy." “Tóm lại, các anh muốn khai chiến với Ma Độ, tôi nhất định sẽ đứng về phía Ma Độ, liên thủ với Ma Đô để chống lại các người. Vì tôi không muốn thành Di Thất bị tiêu diệt Không ai có thể ngờ thành Di Thất sẽ đứng về phía Ma
Đô.
Tiêu Hào không ngờ, mẹ sẽ dùng cách này để tham gia vào, trực tiếp đứng về phía Ma Đô, Ninh Khinh Vân cảm kích nhìn Lâm Như Tuyết, cô không ngờ mẹ của Tiêu Hào sẽ giúp cô.
Ninh Khinh Vân định bước lên nói Lâm Như Tuyết đừng can thiệp vào chuyện này, nếu không sẽ mang rắc rối lớn cho thành Di Thất.
Nhưng Ninh Khinh Vũ còn chưa kịp nói, Lâm Như Tuyết đã dùng ý niệm truyền âm cho Ninh Khinh Vân : “Hiện tại cô muốn nói gì cũng đừng nói, mọi chuyện giao hết cho tôi là được.” “Tôi và Tiêu Hào làm nhiều chuyện vì cô như vậy, vì vậy cô chỉ cần im lặng xem là được rồi. Ninh Khinh Vân muốn nói gì đó, nhưng đành nhìn Lâm
Như Tuyết với ánh mắt biết ơn.
Mà bốn vị Đế Vương của thủ đô Võ Thần sắc mặt đại biến.
Ngày cả Trần Bắc Huyền cũng đột nhiên thay đổi, họ không ngờ mọi chuyện lại đảo ngược như thế.
Võ Thần giận dữ: “Chủ tịch, bà đạp chân vào vũng nước bẩn này chẳng có gì tốt cho bà cả. Cứ coi như lần này bà đứng về phía Ma Đô, thủ đô Võ Thần vẫn sẽ khai chiến, mối thù giữa Ma Đô và thủ đô Võ Thần chính là không chết không ngừng.